y tiên - vân mạc
Chương 5: Đi nhận tài nguyên
Thấy kinh mạch Vân Mạc đã được chữa trị, Ly Yên và Minh Nhi mừng rỡ không thôi.
"Ca ca không sao rồi! Thật tốt quá!”, Minh Nhi hưng phấn reo lên.
Vân Mạc nắm tay lại: “Ừ, huynh không những chữa trị kinh mạch mà tu vi cũng tăng lên, đã đến Luyện Thể tầng bốn rồi!"
Người thường cũng có thể Luyện Thể, vì vậy cảnh giới này chưa tính là chính thức bước vào con đường tu hành được. Người có thiên phú càng cao thì Luyện Thể càng nhanh, Vân Mạc kiếp trước không có khả năng tu luyện nên vĩnh viễn dừng lại ở Luyện Thể đỉnh cao.
Mà Vân Mạc hiện tại đã mười bốn tuổi nhưng chỉ mới đến tầng ba, trong khi những con em khác trong gia tộc ít nhất đã đến tầng sáu rồi!
Chính vì vậy nên đứa trẻ thiên phú tầm thường này đi đâu cũng bị ức hiếp.
Nhưng Vân Mạc của hiện tại sẽ không để mặc cho người đời bắt nạt nữa.
Tuy thân thể hắn chỉ mới đến Luyện Thể tầng bốn nhưng nó đã trải qua quá trình ngâm luyện, cũng dư sức đánh bại Luyện Thể tầng sáu, thậm chí gặp tầng bảy cũng có sức đánh một trận. Mà đây là vẫn còn bị ảnh hưởng bởi sự yếu ớt của Vân Mạc trước kia, đợi hắn tu luyện thêm một thời gian rồi thì đánh bại Luyện Thể tầng bảy cũng là chuyện dễ dàng.
"Mạc Nhi, còn chân của con thì sao?”, Ly Yên vẫn không khỏi bận tâm về chân trái của Vân Mạc. Có câu "thương gân động cốt nghỉ trăm ngày", nay Vân Mạc lại đi đứng như vậy, bà không biết liệu có ảnh hưởng gì đến vết thương không.
"Mẹ yên tâm, nước thuốc kia cũng có công dụng chữa ngoại thương. Xương của con đã liền lại rồi, tuy chưa hoàn toàn khôi phục nhưng cũng không cản trở đi đứng nữa, thêm mấy hôm là khỏi hẳn thôi”.
"Vậy là tốt, vậy là tốt rồi”, Ly Yên vui sướng thì thầm. Trong lòng bà đang vô cùng muốn biết vì sao Vân Mạc lại có được thủ đoạn này? Vì sao chỉ với một ít dược liệu thông thường mà lại nấu thành nước thuốc kỳ diệu đến vậy? Nếu mang phương pháp này đi bán, chắc chắn có thể thu được bộn tiền. Nhưng vấn đề là Vân Mạc làm cách nào biết được?
Tuy tò mò đến nóng cả ruột gan nhưng Ly Yên vẫn quyết định không đi hỏi. Nếu muốn, Vân Mạc sẽ tự động tiết lộ, nếu không muốn thì cũng có lý do của hắn. Bà cũng không ngại gì khi thấy con mình có bí mật riêng, hơn nữa còn vô cùng hạnh phúc vì Mạc Nhi của bà cuối cùng cũng lớn rồi!
"Á, ca ca hôi quá đi!”, Minh Nhi la lên, còn không quên lộ vẻ chê bai.
Lúc này Vân Mạc mới để ý trên cơ thể mình còn lấm lem vô số tạp chất bị tống ra, không ngừng tản mát mùi hôi thối. Hắn ngượng ngùng gãi đầu, đoạn chạy ra nhảy ùm xuống con sông nhỏ vắt ngang trước nhà.
Tắm rửa sạch sẽ rồi, Vân Mạc cũng thay đổi y phục tươm tất.
Thấy vết thương của hắn đã lành, tu vi còn tăng lên làm Minh Nhi sung sướng vô cùng, cứ dính rịt bên hắn không rời.
"Hôm nay là ngày nhận đan Luyện Thể đấy, các con chưa nhận đúng không?”, Ly Yên bỗng lên tiếng nhắc nhở.
Con cháu nhà họ Vân sau khi lên mười sẽ được gia tộc phân phát tài nguyên, bao gồm ba viên đan Luyện Thể mỗi tháng, cho đến năm mười sáu thì dừng lại. Việc Vân Mạc bị Vân Liệt hành hung dữ dội trước đó cũng có liên quan đến loại đan dược này.
"Đúng rồi! Mình vẫn chưa đi nhận đó ca ca, cùng đi thôi!"
Minh Nhi vui vẻ nắm tay Vân Mạc, đi đến nơi nhận đan.
Nhà họ Vân là một trong ba thế lực lớn ở trấn Quan Sơn, chiếm cứ một vùng đất rộng rãi. Nơi gia đình Vân Mạc cư trú lại nằm ở vị trí hẻo lánh, cách xa khu trung tâm của dòng họ đến mấy trăm trượng. Khu vực ấy nằm ở trên trấn, nơi phát đan Luyện Thể lại nằm ngay tại trung tâm.
"Không phải thằng Vân Mạc đó à? Nghe nói hắn ta đứt lìa gần hết kinh mạch mà, sao bây giờ nhìn như chẳng hề hấn gì vậy?"
"Là hắn ta thật! Cứ tưởng thằng phế vật này chết rồi chứ, hóa ra vẫn còn sống”.
"Hừ! Thứ như hắn ta chẳng biết còn sống làm gì cho chật đất, lại còn mặt dày đi nhận tài nguyên của dòng họ. Ta mà là hắn ta thì đập đầu tự sát sớm cho rồi”.
Trên đường đi, không chỉ có gia nhân chỉ trỏ mà một số con cháu gia tộc còn nói thẳng ra những lời khó nghe mà không hề hạ giọng. Những lời nhục mạ này, Vân Mạc đã nghe suốt bốn năm qua!
"Vân Mạc, thằng phế vật như ngươi có sống cũng chỉ làm lãng phí tài nguyên gia tộc thôi! Ngươi còn sống làm gì hả?”, có người cao giọng hô lên.
"Đúng vậy! Cứ tưởng Vân Liệt ca làm được chuyện tốt cho dòng họ, nào ngờ ngươi vẫn không chết. Câu "tiếng xấu lưu truyền ngàn đời”, là đang nói ngươi đúng không?"
"Vân Mạc, ngươi biết điều thì đừng chiếm đoạt tài nguyên gia tộc nữa!"
"Ca ca không sao rồi! Thật tốt quá!”, Minh Nhi hưng phấn reo lên.
Vân Mạc nắm tay lại: “Ừ, huynh không những chữa trị kinh mạch mà tu vi cũng tăng lên, đã đến Luyện Thể tầng bốn rồi!"
Người thường cũng có thể Luyện Thể, vì vậy cảnh giới này chưa tính là chính thức bước vào con đường tu hành được. Người có thiên phú càng cao thì Luyện Thể càng nhanh, Vân Mạc kiếp trước không có khả năng tu luyện nên vĩnh viễn dừng lại ở Luyện Thể đỉnh cao.
Mà Vân Mạc hiện tại đã mười bốn tuổi nhưng chỉ mới đến tầng ba, trong khi những con em khác trong gia tộc ít nhất đã đến tầng sáu rồi!
Chính vì vậy nên đứa trẻ thiên phú tầm thường này đi đâu cũng bị ức hiếp.
Nhưng Vân Mạc của hiện tại sẽ không để mặc cho người đời bắt nạt nữa.
Tuy thân thể hắn chỉ mới đến Luyện Thể tầng bốn nhưng nó đã trải qua quá trình ngâm luyện, cũng dư sức đánh bại Luyện Thể tầng sáu, thậm chí gặp tầng bảy cũng có sức đánh một trận. Mà đây là vẫn còn bị ảnh hưởng bởi sự yếu ớt của Vân Mạc trước kia, đợi hắn tu luyện thêm một thời gian rồi thì đánh bại Luyện Thể tầng bảy cũng là chuyện dễ dàng.
"Mạc Nhi, còn chân của con thì sao?”, Ly Yên vẫn không khỏi bận tâm về chân trái của Vân Mạc. Có câu "thương gân động cốt nghỉ trăm ngày", nay Vân Mạc lại đi đứng như vậy, bà không biết liệu có ảnh hưởng gì đến vết thương không.
"Mẹ yên tâm, nước thuốc kia cũng có công dụng chữa ngoại thương. Xương của con đã liền lại rồi, tuy chưa hoàn toàn khôi phục nhưng cũng không cản trở đi đứng nữa, thêm mấy hôm là khỏi hẳn thôi”.
"Vậy là tốt, vậy là tốt rồi”, Ly Yên vui sướng thì thầm. Trong lòng bà đang vô cùng muốn biết vì sao Vân Mạc lại có được thủ đoạn này? Vì sao chỉ với một ít dược liệu thông thường mà lại nấu thành nước thuốc kỳ diệu đến vậy? Nếu mang phương pháp này đi bán, chắc chắn có thể thu được bộn tiền. Nhưng vấn đề là Vân Mạc làm cách nào biết được?
Tuy tò mò đến nóng cả ruột gan nhưng Ly Yên vẫn quyết định không đi hỏi. Nếu muốn, Vân Mạc sẽ tự động tiết lộ, nếu không muốn thì cũng có lý do của hắn. Bà cũng không ngại gì khi thấy con mình có bí mật riêng, hơn nữa còn vô cùng hạnh phúc vì Mạc Nhi của bà cuối cùng cũng lớn rồi!
"Á, ca ca hôi quá đi!”, Minh Nhi la lên, còn không quên lộ vẻ chê bai.
Lúc này Vân Mạc mới để ý trên cơ thể mình còn lấm lem vô số tạp chất bị tống ra, không ngừng tản mát mùi hôi thối. Hắn ngượng ngùng gãi đầu, đoạn chạy ra nhảy ùm xuống con sông nhỏ vắt ngang trước nhà.
Tắm rửa sạch sẽ rồi, Vân Mạc cũng thay đổi y phục tươm tất.
Thấy vết thương của hắn đã lành, tu vi còn tăng lên làm Minh Nhi sung sướng vô cùng, cứ dính rịt bên hắn không rời.
"Hôm nay là ngày nhận đan Luyện Thể đấy, các con chưa nhận đúng không?”, Ly Yên bỗng lên tiếng nhắc nhở.
Con cháu nhà họ Vân sau khi lên mười sẽ được gia tộc phân phát tài nguyên, bao gồm ba viên đan Luyện Thể mỗi tháng, cho đến năm mười sáu thì dừng lại. Việc Vân Mạc bị Vân Liệt hành hung dữ dội trước đó cũng có liên quan đến loại đan dược này.
"Đúng rồi! Mình vẫn chưa đi nhận đó ca ca, cùng đi thôi!"
Minh Nhi vui vẻ nắm tay Vân Mạc, đi đến nơi nhận đan.
Nhà họ Vân là một trong ba thế lực lớn ở trấn Quan Sơn, chiếm cứ một vùng đất rộng rãi. Nơi gia đình Vân Mạc cư trú lại nằm ở vị trí hẻo lánh, cách xa khu trung tâm của dòng họ đến mấy trăm trượng. Khu vực ấy nằm ở trên trấn, nơi phát đan Luyện Thể lại nằm ngay tại trung tâm.
"Không phải thằng Vân Mạc đó à? Nghe nói hắn ta đứt lìa gần hết kinh mạch mà, sao bây giờ nhìn như chẳng hề hấn gì vậy?"
"Là hắn ta thật! Cứ tưởng thằng phế vật này chết rồi chứ, hóa ra vẫn còn sống”.
"Hừ! Thứ như hắn ta chẳng biết còn sống làm gì cho chật đất, lại còn mặt dày đi nhận tài nguyên của dòng họ. Ta mà là hắn ta thì đập đầu tự sát sớm cho rồi”.
Trên đường đi, không chỉ có gia nhân chỉ trỏ mà một số con cháu gia tộc còn nói thẳng ra những lời khó nghe mà không hề hạ giọng. Những lời nhục mạ này, Vân Mạc đã nghe suốt bốn năm qua!
"Vân Mạc, thằng phế vật như ngươi có sống cũng chỉ làm lãng phí tài nguyên gia tộc thôi! Ngươi còn sống làm gì hả?”, có người cao giọng hô lên.
"Đúng vậy! Cứ tưởng Vân Liệt ca làm được chuyện tốt cho dòng họ, nào ngờ ngươi vẫn không chết. Câu "tiếng xấu lưu truyền ngàn đời”, là đang nói ngươi đúng không?"
"Vân Mạc, ngươi biết điều thì đừng chiếm đoạt tài nguyên gia tộc nữa!"
Bình Luận