âu hoàng bạo hồng ở trò chơi sinh tồn

Chương 1: 1: Thành Phố Ôn An


[Người chơi Bạch Hi, chúc mừng bạn đã tiến vào trò chơi Sinh tồn.
Vòng này có 214370 người bản địa và 999 người chơi tận hưởng niềm vui sinh tồn cùng bạn.
Yêu cầu thực hiện trò chơi một cách nghiêm túc, cố gắng sống sót và trở thành 10% người sống sót cuối cùng.
Địa điểm diễn ra trò chơi: Thành phố Ôn An.
Đặc biệt nhắc nhở: Nếu người chơi chết trong thế giới nhiệm vụ, trò chơi sẽ xóa bỏ mọi dấu vết liên quan đến người chơi, bao gồm cả thế giới trong phó bản.]
Trong căn nhà cho thuê đổ nát, Bạch Hi ngơ ngác nhìn tấm màn sáng trắng trước mặt.
Tính huống gì vậy?
Không phải cô đang rửa mặt trên ban công ký túc xá sao? Tại sao cô lại đổi chỗ nhanh như vậy?
Chẳng lẽ mình đang nằm mơ?
Bạch Hi giơ tay phải lên, không kịp suy nghĩ mà cắn xuống, sự đau đớn đột ngột ập đến khiến cô lập tức hất tay ra.
"Đau, đau quá!"
“Ban ngày ban mặt mà gào cái gì? Quấy nhiễu giấc mộng của người ta, muốn đàn ông đến điên rồi à?”
Những tiếng la hét dữ dội phát ra từ căn phòng bên cạnh, bức tường gỗ bị đập rung đùng đùng.

[Nhiệm vụ chi nhánh của tân thủ: Mong hãy lựa chọn một nơi ở an toàn.
Phần thưởng nhiệm vụ: Một lần rút thăm không giới hạn.]
Tấm màn ánh sáng trắng lại xuất hiện trước mặt, Bạch Hi lấy lại sức lực, hét ngược lại: "Ban ngày ban mặt mà không cho người khác nói chuyện sao? Chừa chút khẩu đức đi.

Bác gái!”
Nói xong, Bạch Hi nhìn xung quanh.
Chiếc ghế sofa tồi tàn, chiếc bàn sơn gần như bong tróc, chiếc ghế một chân dài một chân ngắn đang nghiêng nghiêng, bức tường đã bị thời gian bào mòn gần như đổ nát, cảm giác như có thể đổ xuống bất cứ lúc nào, còn có những con kiến to bằng móng tay đang bò quanh góc nhà.
"Phòng này cũ quá rồi!”
Thở dài một hơi, Bạch Hi bắt đầu lục lọi trong nhà.

Nếu cô xuất hiện ở đây, có nghĩa đây hẳn là thân phận của cô ở thế giới này.
Quả nhiên, Bạch Hi tìm thấy một tấm thẻ căn cước có in hình cô và một xấp tiền trong ba lô màu đen.
Đơn giản thu dọn một chút, đeo ba lô lên, khóa cửa lại, Bạch Hi hiện tại chuẩn bị rời đi.


Căn nhà này tạm thời giữ lại, có lẽ sẽ có ích.
Người phụ nữ nhà bên cạnh mặc một chiếc váy ôm mông rẻ tiền, dung mạo bình thường, trên mặt đầy mỹ phẩm kém chất lượng, đứng ở cửa trợn mắt nhìn Bạch Hi: “Hai ngày nay không được yên ổn.

Những kẻ buôn người đặc biệt nhắm tới những cô gái trẻ tuổi."
Rất rõ ràng, câu nói bác gái kia của Bạch Hi khiến cô ta cảm thấy không thoải mái.
Liếc nhìn người phụ nữ kia một cái, Bạch Hi xoay người đi xuống lầu, cô hiện tại đang bận hoàn thành nhiệm vụ, không có thời gian lãng phí vào những việc vặt vãnh.
Vì là trò chơi sinh tồn nên phải tìm cách sống sót, nếu chết trong trò chơi, không những chết mà còn bị xóa thông tin.
Bị người mình quan tâm lãng quên là một việc tàn nhẫn, mà cô, Bạch Hi, lại không muốn bị lãng quên.
Cầu thang sắt rỉ sét kêu cót két khi cô bước lên.

Bạch Hi nhanh chóng đi xuống cầu thang, ra khỏi thôn gần đó thì thấy trước mắt là một thành thị hiện đại hóa.
Những tòa nhà cao tầng hoàn toàn trái ngược với những căn nhà đơn sơ đổ nát, những tòa nhà cũ đổ nát phía sau, giống như một nơi thất lạc đầy tuyệt vọng.
Bạch Hi đầu tiên bắt xe buýt vào thành phố, sau đó đến ngân hàng để mở thẻ tín dụng.
Vì là trò chơi sinh tồn nên chắc chắn sẽ có thảm họa hoặc những thứ khác mà con người không thể chống cự được.
Nên không có sự khác biệt giữa thẻ tín dụng và thẻ ngân hàng mà không phải trả lại.


Bình Luận