cẩn thận động thai - mộc thê a
Chương 1
1.
Dạo gần đây, không biết mẹ tôi bị ảnh hưởng từ đâu mà đi thu thập một đống thông tin về những người đàn ông xuất sắc từ họ hàng, rồi ép tôi phải đi xem mắt với họ.
Cuối tuần này, tôi đã gặp đến người thứ ba rồi!
"Tôi hy vọng cô Lâm có thể nghỉ việc ở nhà để tập trung vào việc chuẩn bị mang thai. Lương tháng của tôi là tám ngàn (~28 triệu vnđ), chúng ta tiết kiệm một chút là được. Cô đừng học theo những người phụ nữ thích hư vinh rồi mua nhiều quần áo, giày dép, túi xách, mỹ phẩm thì sinh hoạt hoàn toàn đảm bảo."
Tôi ngoài cười nhưng trong không cười nhìn anh chàng phổ tín nam (*) đầu Địa Trung Hải (hói) ngồi đối diện đang thao thao bất tuyệt suốt hơn mười phút.
(*) Phổ tín nam là kiểu người rất rất bình thường nhưng lúc nào cũng tràn đầy tự tin, tự tin thái quá.
Nếu không phải vì anh ta được bên họ hàng giới thiệu thì tôi thật sự muốn giật bộ tóc giả trên đầu rồi đập vào mặt anh ta.
"À đúng rồi, công việc của tôi cũng khá bận. Đám cưới gì đó khỏi tổ chức rình rang làm gì, những hình thức đó cũng chẳng có ý nghĩa gì. Bạn học đại học của tôi mới mở một studio chụp ảnh, đến lúc kết hôn chúng ta đến đó chụp ảnh cưới là được, như vậy cũng tiết kiệm được nhiều chi phí không cần thiết..."
"Ụa..."
"Cô sao thế?"
Tôi đột ngột nôn khan, cuối cùng cũng khiến anh ta dừng lại.
"Cô không khỏe à?"
Tôi ngập ngừng: "Không phải..."
"Chẳng lẽ là do đồ ăn ở nhà hàng này không sạch sẽ?"
"Có một chuyện, tôi nghĩ tôi nên nói cho anh biết, tôi đang mang thai."
"À?"
Bỗng có tiếng động từ phía sau vang lại, theo đó người đàn ông đối diện cũng đứng bật dậy: "Cô mang thai mà còn đi xem mắt??"
Tôi ra vẻ buồn bã: "Tôi cũng bất đắc dĩ mà thôi. Thật ra thì đứa con này là của sếp tôi!"
Phía sau đột nhiên có tiếng ho khan, tôi cũng không để ý, dồn hết tâm trí vào cảm xúc: "Haiz, tôi cũng không ngờ anh ta lại tệ như vậy. Biết tôi mang thai liền bỏ rơi tôi, còn ép tôi đi phá thai. Anh nói anh ta là sếp lớn, tôi làm sao có thể chống lại được chứ?"
Người đàn ông đầu Địa Trung Hải đối diện đã bị sốc đến không nói nên lời, tôi uống một ngụm nước, rồi tội nghiệp nhìn anh ta: "Anh Kim, nếu anh muốn kết hôn với tôi, thì chắc hẳn anh cũng vui lòng chấp nhận đứa con này chứ? Mẹ anh chẳng phải đang sốt ruột muốn có cháu bồng sao, đây chẳng phải là có sẵn một đứa rồi à?"
Phía sau vang lên tiếng cười khẽ, người đàn ông trước mắt cũng lộ rõ sự hoảng loạn: "Không... Không phải... Cô Lâm, mẹ cô cũng không nói với tôi chuyện cô mang thai! Chuyện lớn như vậy mà các người giấu nhẹm đi, thật là không trung thực quá!"
"Mẹ tôi cũng chưa biết, anh đừng nói với bà."
"Cô Lâm, tôi nghĩ chúng ta không hợp nhau."
Anh ta cầm túi định rời đi, tôi đứng dậy giả vờ muốn ngăn lại: "Tại sao? Vừa rồi anh còn nói tuần sau sẽ đăng ký kết hôn cơ mà?"
Mặt anh ta tối sầm, mắt đầy khinh miệt: "Cô Lâm, nghe nói cô làm thư ký trong một công ty lớn, tôi tưởng cô không giống những người khác, là người giữ mình trong sạch, không ngờ đời tư của cô lại không biết kiềm chế như vậy, chưa kết hôn mà đã mang thai! Nhà chúng tôi không chấp nhận loại phụ nữ như cô đâu!"
Tôi "đau lòng" nhìn anh ta rời đi, trên mặt còn chưa kịp nở nụ cười thì quay lại đã đối diện với một ánh mắt đầy ẩn ý.
Tôi sợ đến mức suýt ngã, cả người cứng đờ, lưng lạnh buốt.
"Sếp... sếp!"
Trời ơi! Ai có thể cho tôi biết tại sao sếp lại ở bàn phía sau tôi không?
Anh ta đã ở đây bao lâu rồi? Chắc chưa nghe hết đâu nhỉ?
Anh ta nhướng mày một chút, không nhanh không chậm nói: "Cẩn thận, đừng để động thai."
"..."
Nghe thấy thật rồi này!
Tôi muốn khóc mà không ra nước mắt.
Đang suy nghĩ xem có nên quỳ xuống xin lỗi không, người ngồi đối diện với sếp quay đầu lại: "Chào, thư ký Lâm?"
Tôi suýt ngất khi nhận ra đó là Lương Độ!
Xong rồi, tôi cảm thấy mình đã gây ra đại họa, Lương Độ nổi tiếng là người nhiều chuyện!
Bị anh ta nghe thấy, chẳng phải cả công ty đều sẽ biết sao?
Không được, phải nhanh chóng giải thích!
"Tổng giám Lương, chuyện này chỉ là hiểu lầm. Tôi vừa rồi chỉ đùa thôi, anh đừng nghĩ nhiều. Tôi với sếp không có quan hệ gì đâu, anh không được nói lung tung trong công ty đấy nhé!"
Lương Độ nhìn tôi đầy thông cảm, rồi nhìn Kỷ Tư Minh như nhìn một tên đàn ông tệ bạc: "À, tôi hiểu rồi."
Hiểu cái gì?
Anh ta nhìn bụng tôi từ trên xuống dưới: "Khổ cho cô rồi."
"... Tổng giám Lương, tôi thực sự không có mang thai."
"Thư ký Lâm đừng đứng nữa, đứng lâu không tốt cho em bé, mau ngồi xuống đi."
Tôi: "..."
Đã nói là tôi không mang thai! Sao người này lại không tin chứ?
Tôi cứng họng, giải thích với Kỷ Tư Minh: "Sếp, tôi..."
"Không sao, ngồi đi."
Ý tôi không phải là vậy!
"Sao thế?" Anh ta mỉm cười.
Nụ cười của anh ta làm tôi cảm thấy bất an, nhất là khi tôi vừa làm một việc đuối lý
"… Không có gì."
Không dám trái lời, tôi cẩn thận định ngồi xuống bên cạnh Lương Độ, nhưng anh ta ngăn lại: "Chỗ này có người, cô ngồi cạnh Tư Minh đi."
Có người?
Tôi do dự nhìn Kỷ Tư Minh.
"Qua đây đi."
Nụ cười của anh ta làm tôi lạnh sống lưng.
Kỷ Tư Minh thù rất dai, không biết lúc này anh ta đang mưu tính chuyện xấu hại người gì nữa?
Tôi không cam lòng nhưng vẫn phải ngồi xuống.
Anh ta rót cho tôi một ly nước, tôi vừa định nhận thì anh ta lấy lại: "À, quên mất, đây là nước đá, cô đang mang thai không thể uống được."
Hả?
Tôi mở to mắt, hoảng sợ, anh ta đang nói cái gì vậy?
"Đừng nhìn tôi như vậy, không thì người ta lại nghĩ tôi thật sự không muốn có đứa con này."
"…"
Bên cạnh tôi, Lương Độ hóng hớt hít vào một hơi, ánh mắt của anh ta lấp lánh phát ra sự phấn khích vì được ăn dưa(*)!
(*) Ăn dưa là từ lóng trên mạng XH Trung Quốc, “dưa” ám chỉ những tin đồn về một sự việc nào đó.
"Hai người từ khi nào…"
Chưa kịp hỏi xong, không xa có tiếng đồ rơi xuống đất.
Tôi nghe thấy liền nhìn qua, Lan Hân Nhã?
Sao cô ấy cũng ở đây?
Đều nghe thấy hết rồi?
Xong rồi, nghe nói Kỷ Tư Minh và Lan Hân Nhã là thanh mai trúc mã. Từ lâu, hai bên gia đình đã có hôn ước, chẳng lẽ tôi lại là "người thứ ba" chen vào phá hoại tình cảm của họ?
Dạo gần đây, không biết mẹ tôi bị ảnh hưởng từ đâu mà đi thu thập một đống thông tin về những người đàn ông xuất sắc từ họ hàng, rồi ép tôi phải đi xem mắt với họ.
Cuối tuần này, tôi đã gặp đến người thứ ba rồi!
"Tôi hy vọng cô Lâm có thể nghỉ việc ở nhà để tập trung vào việc chuẩn bị mang thai. Lương tháng của tôi là tám ngàn (~28 triệu vnđ), chúng ta tiết kiệm một chút là được. Cô đừng học theo những người phụ nữ thích hư vinh rồi mua nhiều quần áo, giày dép, túi xách, mỹ phẩm thì sinh hoạt hoàn toàn đảm bảo."
Tôi ngoài cười nhưng trong không cười nhìn anh chàng phổ tín nam (*) đầu Địa Trung Hải (hói) ngồi đối diện đang thao thao bất tuyệt suốt hơn mười phút.
(*) Phổ tín nam là kiểu người rất rất bình thường nhưng lúc nào cũng tràn đầy tự tin, tự tin thái quá.
Nếu không phải vì anh ta được bên họ hàng giới thiệu thì tôi thật sự muốn giật bộ tóc giả trên đầu rồi đập vào mặt anh ta.
"À đúng rồi, công việc của tôi cũng khá bận. Đám cưới gì đó khỏi tổ chức rình rang làm gì, những hình thức đó cũng chẳng có ý nghĩa gì. Bạn học đại học của tôi mới mở một studio chụp ảnh, đến lúc kết hôn chúng ta đến đó chụp ảnh cưới là được, như vậy cũng tiết kiệm được nhiều chi phí không cần thiết..."
"Ụa..."
"Cô sao thế?"
Tôi đột ngột nôn khan, cuối cùng cũng khiến anh ta dừng lại.
"Cô không khỏe à?"
Tôi ngập ngừng: "Không phải..."
"Chẳng lẽ là do đồ ăn ở nhà hàng này không sạch sẽ?"
"Có một chuyện, tôi nghĩ tôi nên nói cho anh biết, tôi đang mang thai."
"À?"
Bỗng có tiếng động từ phía sau vang lại, theo đó người đàn ông đối diện cũng đứng bật dậy: "Cô mang thai mà còn đi xem mắt??"
Tôi ra vẻ buồn bã: "Tôi cũng bất đắc dĩ mà thôi. Thật ra thì đứa con này là của sếp tôi!"
Phía sau đột nhiên có tiếng ho khan, tôi cũng không để ý, dồn hết tâm trí vào cảm xúc: "Haiz, tôi cũng không ngờ anh ta lại tệ như vậy. Biết tôi mang thai liền bỏ rơi tôi, còn ép tôi đi phá thai. Anh nói anh ta là sếp lớn, tôi làm sao có thể chống lại được chứ?"
Người đàn ông đầu Địa Trung Hải đối diện đã bị sốc đến không nói nên lời, tôi uống một ngụm nước, rồi tội nghiệp nhìn anh ta: "Anh Kim, nếu anh muốn kết hôn với tôi, thì chắc hẳn anh cũng vui lòng chấp nhận đứa con này chứ? Mẹ anh chẳng phải đang sốt ruột muốn có cháu bồng sao, đây chẳng phải là có sẵn một đứa rồi à?"
Phía sau vang lên tiếng cười khẽ, người đàn ông trước mắt cũng lộ rõ sự hoảng loạn: "Không... Không phải... Cô Lâm, mẹ cô cũng không nói với tôi chuyện cô mang thai! Chuyện lớn như vậy mà các người giấu nhẹm đi, thật là không trung thực quá!"
"Mẹ tôi cũng chưa biết, anh đừng nói với bà."
"Cô Lâm, tôi nghĩ chúng ta không hợp nhau."
Anh ta cầm túi định rời đi, tôi đứng dậy giả vờ muốn ngăn lại: "Tại sao? Vừa rồi anh còn nói tuần sau sẽ đăng ký kết hôn cơ mà?"
Mặt anh ta tối sầm, mắt đầy khinh miệt: "Cô Lâm, nghe nói cô làm thư ký trong một công ty lớn, tôi tưởng cô không giống những người khác, là người giữ mình trong sạch, không ngờ đời tư của cô lại không biết kiềm chế như vậy, chưa kết hôn mà đã mang thai! Nhà chúng tôi không chấp nhận loại phụ nữ như cô đâu!"
Tôi "đau lòng" nhìn anh ta rời đi, trên mặt còn chưa kịp nở nụ cười thì quay lại đã đối diện với một ánh mắt đầy ẩn ý.
Tôi sợ đến mức suýt ngã, cả người cứng đờ, lưng lạnh buốt.
"Sếp... sếp!"
Trời ơi! Ai có thể cho tôi biết tại sao sếp lại ở bàn phía sau tôi không?
Anh ta đã ở đây bao lâu rồi? Chắc chưa nghe hết đâu nhỉ?
Anh ta nhướng mày một chút, không nhanh không chậm nói: "Cẩn thận, đừng để động thai."
"..."
Nghe thấy thật rồi này!
Tôi muốn khóc mà không ra nước mắt.
Đang suy nghĩ xem có nên quỳ xuống xin lỗi không, người ngồi đối diện với sếp quay đầu lại: "Chào, thư ký Lâm?"
Tôi suýt ngất khi nhận ra đó là Lương Độ!
Xong rồi, tôi cảm thấy mình đã gây ra đại họa, Lương Độ nổi tiếng là người nhiều chuyện!
Bị anh ta nghe thấy, chẳng phải cả công ty đều sẽ biết sao?
Không được, phải nhanh chóng giải thích!
"Tổng giám Lương, chuyện này chỉ là hiểu lầm. Tôi vừa rồi chỉ đùa thôi, anh đừng nghĩ nhiều. Tôi với sếp không có quan hệ gì đâu, anh không được nói lung tung trong công ty đấy nhé!"
Lương Độ nhìn tôi đầy thông cảm, rồi nhìn Kỷ Tư Minh như nhìn một tên đàn ông tệ bạc: "À, tôi hiểu rồi."
Hiểu cái gì?
Anh ta nhìn bụng tôi từ trên xuống dưới: "Khổ cho cô rồi."
"... Tổng giám Lương, tôi thực sự không có mang thai."
"Thư ký Lâm đừng đứng nữa, đứng lâu không tốt cho em bé, mau ngồi xuống đi."
Tôi: "..."
Đã nói là tôi không mang thai! Sao người này lại không tin chứ?
Tôi cứng họng, giải thích với Kỷ Tư Minh: "Sếp, tôi..."
"Không sao, ngồi đi."
Ý tôi không phải là vậy!
"Sao thế?" Anh ta mỉm cười.
Nụ cười của anh ta làm tôi cảm thấy bất an, nhất là khi tôi vừa làm một việc đuối lý
"… Không có gì."
Không dám trái lời, tôi cẩn thận định ngồi xuống bên cạnh Lương Độ, nhưng anh ta ngăn lại: "Chỗ này có người, cô ngồi cạnh Tư Minh đi."
Có người?
Tôi do dự nhìn Kỷ Tư Minh.
"Qua đây đi."
Nụ cười của anh ta làm tôi lạnh sống lưng.
Kỷ Tư Minh thù rất dai, không biết lúc này anh ta đang mưu tính chuyện xấu hại người gì nữa?
Tôi không cam lòng nhưng vẫn phải ngồi xuống.
Anh ta rót cho tôi một ly nước, tôi vừa định nhận thì anh ta lấy lại: "À, quên mất, đây là nước đá, cô đang mang thai không thể uống được."
Hả?
Tôi mở to mắt, hoảng sợ, anh ta đang nói cái gì vậy?
"Đừng nhìn tôi như vậy, không thì người ta lại nghĩ tôi thật sự không muốn có đứa con này."
"…"
Bên cạnh tôi, Lương Độ hóng hớt hít vào một hơi, ánh mắt của anh ta lấp lánh phát ra sự phấn khích vì được ăn dưa(*)!
(*) Ăn dưa là từ lóng trên mạng XH Trung Quốc, “dưa” ám chỉ những tin đồn về một sự việc nào đó.
"Hai người từ khi nào…"
Chưa kịp hỏi xong, không xa có tiếng đồ rơi xuống đất.
Tôi nghe thấy liền nhìn qua, Lan Hân Nhã?
Sao cô ấy cũng ở đây?
Đều nghe thấy hết rồi?
Xong rồi, nghe nói Kỷ Tư Minh và Lan Hân Nhã là thanh mai trúc mã. Từ lâu, hai bên gia đình đã có hôn ước, chẳng lẽ tôi lại là "người thứ ba" chen vào phá hoại tình cảm của họ?
Bình Luận