chậu cây cảnh chí mạng

Chương 1
1.

Tô Dương và tôi trời sinh vốn đã có mắt âm dương.

Lúc mới quen nhau, chính vì có cùng đặc tính, khiến tôi kích động đến rưng rưng nước mắt.

Khác biệt với tôi, anh ấy là truyền nhân của thiên sư, bao nhiêu quỷ quái bò sát bên cạnh anh trong bóng tối, anh ấy đều có thể làm ngơ bỏ qua như không có chuyện gì.

Còn tôi thì vẫn sẽ dựng tóc gáy, toát mồ hôi hột, âm thầm đọc những giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội.

Một hôm nọ, tôi bị lệ quỷ theo về đến nhà, sợ đến mức xoay người nhảy thẳng vào lòng Tô Dương.

Anh ấy ngơ ngác một lúc, rồi ôm lấy tôi nói: “Đừng sợ, để anh xử lý cho.”

Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự yên tâm.

Có thể nói là trước khi tôi gặp anh ấy, mỗi ngày tôi đều sống trong nơm nớp lo sợ.

Sau khi quen nhau, anh ấy tặng cho tôi một sợi dây chuyền tránh tà, từ đó tôi không còn thấy những thứ kỳ quái nữa.

Cuối cùng tôi cũng có thể sống như một người bình thường rồi.

Ngày tháng tốt đẹp không được bao lâu, bà ngoại đi chợ bị ngã trúng đầu, tuy đã cấp cứu kịp thời, nhưng ý thức của bà bắt đầu trở nên mơ hồ.

Đêm nào bà cũng ngồi trên giường nhìn chằm chặp cái tủ áo, nói bên trong có chứa một người phụ nữ áo đỏ.

Tôi gần như suy sụp, trước đó bà ngoại là thần cúng trong thôn, đức cao vọng trọng, đôi mắt cũng có thể thấy được rất nhiều thứ.

Tuy tôi không nhìn thấy người phụ nữ áo đỏ mà bà nói, nhưng trong ánh mắt của bà tôi có thể quan sát được, hình như bà thật sự nhìn thấy gì đó.

Tôi nhờ Tô Dương đến giúp tôi đuổi tà, vừa vào nhà anh đã cau mày: “Nhà em không ổn một chút nào.”

Bà ngoại nhìn thấy anh, đột nhiên gào thét lên, dùng ngón tay khô khốc chỉ thẳng mặt anh và nói: “Ra ngoài! Không được vào nhà tao! Ra ngoài đi!!!”

Tô Dương lùi ra ngoài, sắc mặt nghiêm trọng nhìn tôi: “Bà ngoại em đã bị ác linh đeo bám, em nhất định phải dọn ra ngoài, nếu không người tiếp theo bị đeo bám chính là em!”

“Em dọn ra ngoài, vậy bà ngoại phải làm sao?”

Tuy tôi được bà nhặt từ ruộng ngô về, lúc nào cũng bị sai bảo la mắng, đối xử với tôi cũng rất lạnh nhạt, nhưng chí ít bao nhiêu năm qua là một tay bà đã nuôi tôi khôn lớn.

Tô Dương thở dài một hơi, đôi tay đặt lên vai tôi, nghiêm túc nói: “Đến giờ em vẫn không hiểu sao? Bà ta không còn là bà ngoại của em nữa!”

Bình Luận