giáo thảo lạnh lùng vì tôi mà ghen rồi
Chương 17
22.
Đêm ấy, tôi mới biết buổi chiều đã xảy ra chuyện gì.
Hóa ra khi Giang Bạc Tự đi gặp Chu Vũ Thiến, vừa lúc bị Chung Dịch Minh bắt gặp.
Chung Dịch Minh cho rằng Giang Bạc Tự đang hẹn hò với Chu Vũ Thiến, càng nghĩ càng giận nên lao đến túm lấy Giang Bạc Tự.
“Ông đây chỉ mắng mày có một câu mà đã bị Hạ Kim Triều lăng mạ, nói ông đây không bằng nổi một ngón chân của mày! Không xin lỗi mày, nhỏ sẽ không bỏ qua cho tao. Còn mày thì hay rồi, dám hẹn hò với người khác cơ á? Mày có xứng với công sức của Hạ Kim Triều không?”
Đây là nguyên văn lời của Chung Dịch Minh.
Tôi thật sự không tưởng tượng nổi vẻ mặt của Chung Dịch Minh khi nói mấy câu đấy.
Cũng chẳng hiểu nổi sao hắn lại thấy không đáng thay tôi.
Chẳng lẽ đánh nhiều quá nên nảy sinh tình cảm?
Tóm lại, Giang Bạc Tự nghe hắn nói xong mấy lời ấy mới quyết định trở về lớp học tìm tôi.
Tôi và Giang Bạc Tự có thể ở bên nhau còn phải cảm ơn hắn.
Tiết tự học buổi tối, tôi lại sang lớp 4 thêm chuyến nữa.
Chung Dịch Minh trông thấy tôi thì vô thức muốn trốn.
Tôi đem một cốc trà sữa sủi bọt thơm ngon đặt lên bàn hắn: “Chung Dịch Minh, cảm ơn cậu*.”
*Đoạn này nu9 biết ơn nên không xưng mày tao nữa
Hắn nhìn cốc trà sữa, dường như hiểu ra điều gì đó.
Đặt m.ô.n.g trở lại ghế ngồi, một tay khoác lên bàn học, cà lơ phất phơ uống một ngụm trà sữa: “Hở, không gọi tao là đầu vàng nữa à?”
“Nếu cậu thích, sau này mình sẽ vẫn gọi cậu như thế.”
“Cút.”
Thực ra thì con người hắn không đến nỗi nào.
“Cậu đúng là người tốt.”
“Ông đây chả phải loại tốt lành gì đâu.”
Chung Dịch Minh nghiêng mặt uống trà sữa, không muốn nhìn tôi nữa.
Tôi cười cười rồi quay người rời đi.
Sau khi tan học, Giang Bạc Tự tiễn tôi về nhà.
Ở trạm xe buýt, chúng tôi sóng vai lên xe.
“Không cần đưa đến tận nhà thật à?”
“Thật sự không cần đâu mà! Mẹ tôi đứng chờ sẵn ở trạm xe buýt ấy, bị bà ấy thấy được thì coi như xong.”
“Vậy được rồi.”
Giang Bạc Tự tựa người vào tấm biển chỉ đường, khẽ thở dài.
Trời vừa mưa xong, ven đường có mấy vũng nước đọng, một chiếc xe lao vút tới.
Giang Bạc Tự một tay kéo tôi qua.
Nước văng tung tóe đầy đất, cũng may là không dính lên người.
“Cậu cẩn thận chút.” Cậu ấy nói.
Thật là gần, gần đến mức tưởng như sắp hôn.
Mặt tôi đỏ bừng, tim đập loạn xạ, không dám nhúc nhích.
Ánh mắt Giang Bạc Tự chậm rãi dời xuống môi tôi, dịu dàng mà mập mờ.
Gương mặt cậu ấy dần dần phóng đại, môi cậu ấy cách môi tôi ngày càng gần.
Tiếng thắng xe vang lên ầm một tiếng, xe buýt tới rồi.
Tôi tỉnh táo lại, vội lùi về sau một bước chuẩn bị lên xe: “Đi, đi đây.”
Cánh tai lại bị Giang Bạc Tự giữ chặt lấy.
Toàn bộ cơ thể nghiêng sang một bên.
Cậu ấy hơi cúi đầu, một nụ hôn ngắn ngủi rơi xuống, sau đó buông tôi ra ngay.
Quá nhanh.
Tôi còn chưa kịp cảm nhận gì hết mà.
“Mai gặp lại.” Giang Bạc Tự phất phất tay.
“Mai, mai gặp lại.”
Tôi bối rối bước lên xe, xuyên qua ô cửa kính thấy cậu ấy vẫn đứng tại chỗ đưa mắt nhìn tôi, bóng dáng cậu ấy ngày càng nhỏ dần cho đến khi khuất hẳn.
Đêm ấy, tôi mới biết buổi chiều đã xảy ra chuyện gì.
Hóa ra khi Giang Bạc Tự đi gặp Chu Vũ Thiến, vừa lúc bị Chung Dịch Minh bắt gặp.
Chung Dịch Minh cho rằng Giang Bạc Tự đang hẹn hò với Chu Vũ Thiến, càng nghĩ càng giận nên lao đến túm lấy Giang Bạc Tự.
“Ông đây chỉ mắng mày có một câu mà đã bị Hạ Kim Triều lăng mạ, nói ông đây không bằng nổi một ngón chân của mày! Không xin lỗi mày, nhỏ sẽ không bỏ qua cho tao. Còn mày thì hay rồi, dám hẹn hò với người khác cơ á? Mày có xứng với công sức của Hạ Kim Triều không?”
Đây là nguyên văn lời của Chung Dịch Minh.
Tôi thật sự không tưởng tượng nổi vẻ mặt của Chung Dịch Minh khi nói mấy câu đấy.
Cũng chẳng hiểu nổi sao hắn lại thấy không đáng thay tôi.
Chẳng lẽ đánh nhiều quá nên nảy sinh tình cảm?
Tóm lại, Giang Bạc Tự nghe hắn nói xong mấy lời ấy mới quyết định trở về lớp học tìm tôi.
Tôi và Giang Bạc Tự có thể ở bên nhau còn phải cảm ơn hắn.
Tiết tự học buổi tối, tôi lại sang lớp 4 thêm chuyến nữa.
Chung Dịch Minh trông thấy tôi thì vô thức muốn trốn.
Tôi đem một cốc trà sữa sủi bọt thơm ngon đặt lên bàn hắn: “Chung Dịch Minh, cảm ơn cậu*.”
*Đoạn này nu9 biết ơn nên không xưng mày tao nữa
Hắn nhìn cốc trà sữa, dường như hiểu ra điều gì đó.
Đặt m.ô.n.g trở lại ghế ngồi, một tay khoác lên bàn học, cà lơ phất phơ uống một ngụm trà sữa: “Hở, không gọi tao là đầu vàng nữa à?”
“Nếu cậu thích, sau này mình sẽ vẫn gọi cậu như thế.”
“Cút.”
Thực ra thì con người hắn không đến nỗi nào.
“Cậu đúng là người tốt.”
“Ông đây chả phải loại tốt lành gì đâu.”
Chung Dịch Minh nghiêng mặt uống trà sữa, không muốn nhìn tôi nữa.
Tôi cười cười rồi quay người rời đi.
Sau khi tan học, Giang Bạc Tự tiễn tôi về nhà.
Ở trạm xe buýt, chúng tôi sóng vai lên xe.
“Không cần đưa đến tận nhà thật à?”
“Thật sự không cần đâu mà! Mẹ tôi đứng chờ sẵn ở trạm xe buýt ấy, bị bà ấy thấy được thì coi như xong.”
“Vậy được rồi.”
Giang Bạc Tự tựa người vào tấm biển chỉ đường, khẽ thở dài.
Trời vừa mưa xong, ven đường có mấy vũng nước đọng, một chiếc xe lao vút tới.
Giang Bạc Tự một tay kéo tôi qua.
Nước văng tung tóe đầy đất, cũng may là không dính lên người.
“Cậu cẩn thận chút.” Cậu ấy nói.
Thật là gần, gần đến mức tưởng như sắp hôn.
Mặt tôi đỏ bừng, tim đập loạn xạ, không dám nhúc nhích.
Ánh mắt Giang Bạc Tự chậm rãi dời xuống môi tôi, dịu dàng mà mập mờ.
Gương mặt cậu ấy dần dần phóng đại, môi cậu ấy cách môi tôi ngày càng gần.
Tiếng thắng xe vang lên ầm một tiếng, xe buýt tới rồi.
Tôi tỉnh táo lại, vội lùi về sau một bước chuẩn bị lên xe: “Đi, đi đây.”
Cánh tai lại bị Giang Bạc Tự giữ chặt lấy.
Toàn bộ cơ thể nghiêng sang một bên.
Cậu ấy hơi cúi đầu, một nụ hôn ngắn ngủi rơi xuống, sau đó buông tôi ra ngay.
Quá nhanh.
Tôi còn chưa kịp cảm nhận gì hết mà.
“Mai gặp lại.” Giang Bạc Tự phất phất tay.
“Mai, mai gặp lại.”
Tôi bối rối bước lên xe, xuyên qua ô cửa kính thấy cậu ấy vẫn đứng tại chỗ đưa mắt nhìn tôi, bóng dáng cậu ấy ngày càng nhỏ dần cho đến khi khuất hẳn.
Bình Luận