giáo thảo lạnh lùng vì tôi mà ghen rồi
Chương 5
6.
Sáng ngày hôm sau, tôi phải xếp hàng đợi rất lâu mới mua được bánh đậu đỏ nóng hôi hổi.
Lao vào lớp học, Giang Bạc Tự đã tới rồi.
Tôi thở hổn hển, đưa bánh đậu đỏ cho cậu: “Cho cậu bánh đậu đỏ nè!”
Trong phòng học vang lên một vài tiếng trầm trồ: “Ồ~”
Tôi không để ý, vẫn nhìn Giang Bạc Tự.
Cậu ta hơi nhưng lại nhưng không nhận lấy, tay lục tìm sách trong ngăn bàn, đến nhìn cũng không thèm nhìn tôi lấy một cái: “Không cần.”
Tôi có hơi xấu hổ, vẫn duy trì động tác cũ, nhỏ giọng nói: “Ăn ngon lắm á, cậu thử chút đi mà.”
Im lặng rất lâu, cậu ta lật ra một quyển sách rồi nhìn tôi, lông mày hơi cau lại: “Tôi nói là, không cần.”
Tôi nhìn ánh mắt Giang Bạc Tự, hàm ý từ chối rất rõ ràng, ý là tôi không được xía vô.
Tôi phải đứng chờ tận 1 tiếng mới mua được đó.
Lòng tự trọng trong tôi bị làm khó, đành phải thu tay lại, hơi xấu hổ cười nói: “Thế thôi vậy.”
Tiếng chuông tự học buổi sáng vang lên, tôi chạy về chỗ ngồi, vội vàng lật sách giáo khoa Ngữ Văn ra.
Vào lúc chủ nhiệm bước vào thì lớn tiếng đọc chậm.
Sau khi chủ nhiệm rời đi, tôi để sách xuống, véo cái bánh đậu đỏ trong tay mà thấy nhức nhức cái đầu.
Giang Bạc Tự khó giải quyết thật chứ.
Mấy nam sinh xung quanh nháy mắt ra hiệu, bật cười.
“Ê, Hạ Kim Triều, cậu và Giang Bạc Tự là như nào thế? Đang theo đuổi cậu ta hả?”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, định giải thích, rồi lại thấy không cần thiết nên cũng lười nói chuyện.
Một đám người hô hoán ầm ĩ rồi cười phá lên.
“Cậu mà dám theo đuổi cậu ta thì cũng can đảm thật.”
“Cái bánh đậu đỏ kia ai mà thèm chứ! Cậu mà theo đuổi mình như thế thì mình cũng lười để ý đến cậu.”
Tôi hơi giận rồi: “Ai thèm theo đuổi cậu chứ!”
“Cậu theo đuổi tôi, tôi cũng không cần cậu, đồ ngốc. Vì cái bánh đậu đỏ mà xếp hàng 1 tiếng, cắt~”
Tôi muốn phản bác, cuối cùng chỉ mấp máy môi rồi lại nhìn xuống sách giáo khoa.
Thật ra từ khi còn nhỏ, tôi đã luôn được khen là thông minh, từ tiểu học đến trung học, tôi đều nằm trong top đầu.
Sau khi lên cấp ba, rõ ràng kiến thức tôi hiểu hết, nhưng mỗi lần kiểm tra tôi đều mất điểm không rõ lý do.
Tôi lại thành cái loại đần độn, dù cố gắng thế nào cũng chẳng chút tiến bộ trong miệng người khác.
Tôi dường như luôn chênh lệch bởi chút may mắn ấy.
Liều mạng muốn tiếp cận Giang Bạc Tự, cũng chỉ vì chút may mắn ấy mà thôi.
Chỉ là bộ dạng vụng về của tôi, trong mắt người khác hẳn rất buồn cười.
Khi nghĩ đến đây, không biết sao lòng hơi chua chát.
Mấp máy môi, nước mắt lộp bộp rơi đầy tay.
Mà không chú ý tới bên cạnh đột nhiên yên tĩnh lại, những nam sinh kia ai nấy đều nín họng.
Cho đến khi đỉnh đầu truyền đến giọng nói điềm tĩnh: “Sao lại khóc rồi?”
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu.
Giang Bạc Tự đứng cạnh bàn nhìn tôi từ trên cao xuống, ngoài cửa sổ mưa rơi lách tách, cơ thể cậu chặn đi ánh đèn, một nửa gương mặt giấu trong bóng tối không rõ sắc mặt.
“Không, không có.” Tôi vội che giấu, lau đi nước mắt trên mặt.
Giang Bạc Tự không hỏi tiếp.
Thở dài, tầm mắt rơi vào cái bánh đậu đỏ trong tay tôi: “Cậu xếp hàng 1 tiếng?”
Tôi nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”
“Cho tôi đi.”
Tôi hơi ngạc nhiên.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Giang Bạc Tự thì thấy cậu ta rất nghiêm túc.
Không biết vì sao, tim tôi bỗng đập mạnh.
Tôi hơi do dự, đưa bánh đậu đỏ trong tay cho cậu ta.
Giang Bạc Tự nhận lấy, giọng điệu điềm tĩnh: “Cảm ơn cậu.”
Sáng ngày hôm sau, tôi phải xếp hàng đợi rất lâu mới mua được bánh đậu đỏ nóng hôi hổi.
Lao vào lớp học, Giang Bạc Tự đã tới rồi.
Tôi thở hổn hển, đưa bánh đậu đỏ cho cậu: “Cho cậu bánh đậu đỏ nè!”
Trong phòng học vang lên một vài tiếng trầm trồ: “Ồ~”
Tôi không để ý, vẫn nhìn Giang Bạc Tự.
Cậu ta hơi nhưng lại nhưng không nhận lấy, tay lục tìm sách trong ngăn bàn, đến nhìn cũng không thèm nhìn tôi lấy một cái: “Không cần.”
Tôi có hơi xấu hổ, vẫn duy trì động tác cũ, nhỏ giọng nói: “Ăn ngon lắm á, cậu thử chút đi mà.”
Im lặng rất lâu, cậu ta lật ra một quyển sách rồi nhìn tôi, lông mày hơi cau lại: “Tôi nói là, không cần.”
Tôi nhìn ánh mắt Giang Bạc Tự, hàm ý từ chối rất rõ ràng, ý là tôi không được xía vô.
Tôi phải đứng chờ tận 1 tiếng mới mua được đó.
Lòng tự trọng trong tôi bị làm khó, đành phải thu tay lại, hơi xấu hổ cười nói: “Thế thôi vậy.”
Tiếng chuông tự học buổi sáng vang lên, tôi chạy về chỗ ngồi, vội vàng lật sách giáo khoa Ngữ Văn ra.
Vào lúc chủ nhiệm bước vào thì lớn tiếng đọc chậm.
Sau khi chủ nhiệm rời đi, tôi để sách xuống, véo cái bánh đậu đỏ trong tay mà thấy nhức nhức cái đầu.
Giang Bạc Tự khó giải quyết thật chứ.
Mấy nam sinh xung quanh nháy mắt ra hiệu, bật cười.
“Ê, Hạ Kim Triều, cậu và Giang Bạc Tự là như nào thế? Đang theo đuổi cậu ta hả?”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, định giải thích, rồi lại thấy không cần thiết nên cũng lười nói chuyện.
Một đám người hô hoán ầm ĩ rồi cười phá lên.
“Cậu mà dám theo đuổi cậu ta thì cũng can đảm thật.”
“Cái bánh đậu đỏ kia ai mà thèm chứ! Cậu mà theo đuổi mình như thế thì mình cũng lười để ý đến cậu.”
Tôi hơi giận rồi: “Ai thèm theo đuổi cậu chứ!”
“Cậu theo đuổi tôi, tôi cũng không cần cậu, đồ ngốc. Vì cái bánh đậu đỏ mà xếp hàng 1 tiếng, cắt~”
Tôi muốn phản bác, cuối cùng chỉ mấp máy môi rồi lại nhìn xuống sách giáo khoa.
Thật ra từ khi còn nhỏ, tôi đã luôn được khen là thông minh, từ tiểu học đến trung học, tôi đều nằm trong top đầu.
Sau khi lên cấp ba, rõ ràng kiến thức tôi hiểu hết, nhưng mỗi lần kiểm tra tôi đều mất điểm không rõ lý do.
Tôi lại thành cái loại đần độn, dù cố gắng thế nào cũng chẳng chút tiến bộ trong miệng người khác.
Tôi dường như luôn chênh lệch bởi chút may mắn ấy.
Liều mạng muốn tiếp cận Giang Bạc Tự, cũng chỉ vì chút may mắn ấy mà thôi.
Chỉ là bộ dạng vụng về của tôi, trong mắt người khác hẳn rất buồn cười.
Khi nghĩ đến đây, không biết sao lòng hơi chua chát.
Mấp máy môi, nước mắt lộp bộp rơi đầy tay.
Mà không chú ý tới bên cạnh đột nhiên yên tĩnh lại, những nam sinh kia ai nấy đều nín họng.
Cho đến khi đỉnh đầu truyền đến giọng nói điềm tĩnh: “Sao lại khóc rồi?”
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu.
Giang Bạc Tự đứng cạnh bàn nhìn tôi từ trên cao xuống, ngoài cửa sổ mưa rơi lách tách, cơ thể cậu chặn đi ánh đèn, một nửa gương mặt giấu trong bóng tối không rõ sắc mặt.
“Không, không có.” Tôi vội che giấu, lau đi nước mắt trên mặt.
Giang Bạc Tự không hỏi tiếp.
Thở dài, tầm mắt rơi vào cái bánh đậu đỏ trong tay tôi: “Cậu xếp hàng 1 tiếng?”
Tôi nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”
“Cho tôi đi.”
Tôi hơi ngạc nhiên.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Giang Bạc Tự thì thấy cậu ta rất nghiêm túc.
Không biết vì sao, tim tôi bỗng đập mạnh.
Tôi hơi do dự, đưa bánh đậu đỏ trong tay cho cậu ta.
Giang Bạc Tự nhận lấy, giọng điệu điềm tĩnh: “Cảm ơn cậu.”
Bình Luận