hoa tường vi của bác sĩ đàm

Chương 1

Một năm không gặp, Đàm Cảnh Thạc càng thêm đẹp trai.

Áo blouse trắng sạch sẽ gọn gàng, mái tóc mượt mà mềm mại, ngũ quan càng thêm thành thục lại ý vị, trưởng thành thành bộ dáng hoàn hảo trong thẩm mỹ của tôi.

Tôi đem đơn đăng ký đưa cho hắn, đắp lên một khuôn mặt tươi cười, nhiệt tình hàn huyên: "Bác sỹ Đàm, đã lâu không gặp nha."

Hắn không nhìn tôi, cũng không lý nào hàn huyên cùng tôi, nghiêm túc tiếp nhận đơn đăng ký, hỏi: "Có triệu chứng gì?"

"Đầu óc không quá dễ chịu." Tôi ngồi xuống bên cạnh hắn, nâng trán, cười đùa tí tửng. "Luôn không giải thích được mà nghĩ tới một người, nhịn không được muốn gặp người đó, một khi không gặp được liền đau đi đau lại."

Hắn rốt cuộc ngẩng đầu nhìn tôi một chút, thản nhiên nói: "Tôi nơi này là khoa nội thần kinh, không phải khoa tâm thần. Bệnh này của em tôi trị không được, đi đến khoa tâm thần sát vách đi."

Một năm không gặp, miệng độc không ít.

Tôi nhìn đôi môi đang đóng mở của hắn, thầm suy nghĩ, có cơ hội nhất định phải nếm thử, cái miệng này hiện tại là chua hay vẫn là ngọt.

Tôi là bệnh nhân cuối cùng của sáng hôm nay, không sợ chậm trễ người khác, cho nên dứt khoát chậm rãi ung dung ngồi trong phòng khám cùng hắn lãng phí thời gian, tán gẫu một số chuyện.

Nghĩ rằng lãng phí tới lúc hắn tan tầm, sau đó cùng đi ăn cơm trưa.

Đàm Cảnh Thạc đã mấy lần muốn đem tôi một cước đá ra khỏi phòng, nhưng cuối cùng cái gì cũng không làm.

Tôi hiểu, hắn vẫn còn yêu tôi.

Dù sao tôi cũng kiểu nhuyễn mê người, là một đóa hồng nhỏ mùi thơm xông vào mũi.

Không ai có thể từ chối được tôi.

Nhưng sự thật chứng minh, tôi con mẹ nó chứ là một cô gái chung thủy.

Tôi khó khăn cùng hắn "Đông kéo đau đầu, Tây kéo tê tay" đến lúc tan tầm, vừa định mời hắn đi ăn trưa, trước cửa liền xông tới một vị khách không mời mà đến.

Một nữ y tá ôm hộp cơm màu hồng xuất hiện ở cửa ra vào: "Bác sỹ Đàm, đây là do mẹ em chuẩn bị cho anh. Bà ấy nói em ăn ít, khó làm, liền dứt khoát làm luôn cho anh."

Tôi nói thẳng gia hỏa khá lắm.

Cái lý do này đưa ra không người nào có thể từ chối, thậm chí còn ở khía cạnh nào đó làm nổi bật mình ăn ít nhã nhặn.

Quả thực rất tuyệt.

Nhưng mà! Vậy thì thế nào! Đàm Cảnh Thạc sẽ không vì cô ta như vậy mà đáp ứng! Dựa vào sự hiểu biết to lớn của tôi đối với Đàm Cảnh Thạc, hắn tuyệt đối sẽ không tùy tiện nhận lấy tấm lòng của các cô gái, trừ khi hắn đối với người đó cũng có ý!

Tôi một mặt chế giễu nhìn về phía tiểu hộ sĩ, sau đó liền thấy Đàm Cảnh Thạc đứng dậy, nhận lấy hộp cơm trong tay tiểu hộ sĩ, đi tới chiếc bàn nhỏ ở phía sau: "Cùng ăn trong phòng làm việc của tôi đi."

Cái quái gì thế?

Dựa vào!

Lúc trước thời điểm tôi theo đuổi anh, anh cũng không phải dạng này!

Đàm Cảnh Thạc anh ỷ mạnh hiếp yếu, đối đãi khác biệt!

Tôi nghiến răng nghiến lợi, nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt hai người, sau đó liền cầm thìa của Đàm Cảnh Thạc, múc một muỗng cơm thật lớn bỏ vào miệng: "Cảm ơn cô đã đem cơm cho bạn trai tôi."

Tiểu hộ sĩ nhìn về Đàm Cảnh Thạc, "Cô ấy là bạn gái của anh?"

Đàm Cảnh Thạc mặt không thay đổi nhìn tôi một chút, phủ nhận: "Không phải."

Tôi không buông tha, bắt đầu khóc lóc om sòm pha trò: "Làm sao không phải, bạn gái cũ cũng là bạn gái."

"Uổng cho em còn nhớ rõ." Đàm Cảnh Thạc cười lạnh, "Em đã nhớ kỹ chúng ta đã chia tay, vậy thì nhanh đi đi, một lát cơm nước xong xuôi, buổi chiều tôi còn phải khám bệnh."

Trong phòng yên tĩnh, tràn ngập mùi nước khử trùng nhàn nhạt.

Trên bệ cửa sổ có một bình hoa hình trụ trong suốt, bên trong có mấy cây hoa hình cầu Phong tín tử, nhú lên mấy cái mầm, xanh xanh biếc biếc.

Tôi bị hắn cười lạnh cũng làm cho có chút lạnh.

Nhiệt tình lui tán, tùy theo mà đến, còn có một cỗ cảm xúc ủy khuất.

Thế nhưng, tôi có cái gì để ủy khuất đây.

Tôi xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhìn bóng cây tươi tốt trong con đường nhỏ, giống y hệt lúc tôi đi.

Lúc trước, rõ ràng là chính tôi, nhất định phải rời đi.

Bình Luận