kiềm chế là không thể
Chương 1
Tháng bảy mùa hạ, thời tiết nóng ẩm khó chịu, nhất là một thành thị nhỏ ở phía Nam như Hoài Thành. Đến cả ban đêm cũng bị bao phủ một tầng hơi nước, giống như bị cuốn vào một bức tranh thuỷ mặc, không thể thở nổi.
Hứa Tinh Không đứng trong phòng chờ, đặt điện thoại bên tai, đang trò chuyện cùng người bạn tốt Trần Uyển Uyển.
“Ngoại tình?” Trần Uyển Uyển kinh ngạc hỏi.
“Ừ, với một sinh viên phục vụ trong quán bar.” Hứa Tinh Không thản nhiên nói.
Trần Uyển Uyển tức giận mắng: “Đồ đàn ông cặn bã! Trâu già gặm cỏ non! Có điều, cô sinh viên kia làm gì trong quán bar?”
Hứa Tinh Không trả lời: “Gái nhảy.”
“À… Thảo nào.” Giọng nói của Trần Uyển Uyển mang theo chút hiển nhiên.
Hứa Tinh Không sửng sốt.
“Hử?”
“Không có gì, đàn ông vốn xấu xa, khẩu vị nặng như vậy đấy.” Trần Uyển Uyển nói xong, lại hỏi: “Vậy cậu định làm sao?”
“Ly hôn rồi.” Hứa Tinh Không trả lời.
Trần Uyển Uyển nghe vậy rất kinh ngạc, không ngờ một người mềm yếu như Hứa Tinh Không lần này lại dứt khoát đến thế, nhưng như vậy cô cũng đỡ phải khuyên nhủ.
“Vương Thuấn Sinh được như ngày hôm nay là nhờ có cậu. Việc phân chia tài sản tuyệt đối đừng nhẹ dạ, mặc dù hai người không có con, nhưng vẫn phải chia thêm tiền.”
Bị kiềm nén nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng có người ủng hộ mình ly hôn, Hứa Tinh Không thả lỏng hơn, cô đáp lại: “Được.”
Trần Uyển Uyển hỏi: “Sau khi ly hôn, cậu có tính toán gì không?”
“Không có.” Hứa Tinh Không nói.
Mải lo chuyện ly hôn đến sứt đầu mẻ trán nên cô không có thời gian nghĩ đến chuyện sau này.
“Vậy đến Hạ Thành đi.” Trần Uyển Uyển bắt đầu rủ rê, cô nói: “Gần đây công ty tớ và một công ty Đức mới ký hợp đồng, bộ phận phiên dịch đang mở rộng, cần rất nhiều người, đãi ngộ cũng rất tốt.”
Hạ Thành ở phía Nam, là một thành phố ven biển, gió biển ấm áp, ánh nắng nhẹ nhàng, nghĩ đến thành phố kia, Hứa Tinh Không lại nhớ tới khoảng thời gian học đại học không buồn không lo ngày trước.
Cô và Trần Uyển Uyển cũng quen biết nhau ở Hạ Thành, hai người là bạn học cùng lớp, học tiếng Đức. Chơi với nhau bốn năm, cảm tình rất thân thiết. Sau khi tốt nghiệp, cô trở về quê ở Hoài Thành rồi gả cho học trưởng cùng thành Vương Thuấn Sinh, sau khi Vương Thuấn Sinh tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì bắt đầu việc kinh doanh. Tiền vốn để hắn gây dựng sự nghiệp đều là số tiền Hứa Tinh Không dành dụm được từ việc đi dạy thêm.
Sau hai năm công ty ăn nên làm ra, thì Vương Thuấn Sinh ngoại tình.
Còn Trần Uyển Uyển, sau khi tốt nghiệp thì ở lại Hạ Thành ra sức làm việc mấy năm, sau khi công tác ổn định thì nhất quyết kết hôn.
Hai người đi trên hai con đường khác nhau, sau mấy năm nhìn lại, cao thấp đã rất rõ ràng.
Sau khi Hứa Tinh Không trò chuyện với Trần Uyển Uyển xong thì trở vào phòng VIP. Hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của bà nội cô, người nhà họ Hứa đã tổ chức ở một phòng trong nhà hàng năm sao cho bà.
Hứa Tinh Không đẩy cửa phòng VIP ra, đứng ở lối vào, còn chưa vào trong thì nghe thấy giọng nói của một cô gái. Hứa Tinh Không rất quen thuộc với giọng nói này, cô ta là Hứa Minh Di con gái của chú hai.
“Mọi người cũng không phải không biết chị ấy, bảo thủ cứng nhắc, lúc nào cũng ăn mặc kín đáo, mấy bà cụ khiêu vũ ở quảng trường trên đường còn cởi mở hơn chị ấy nữa. Bình thường cũng không đeo trang sức, y như một người phụ nữ luống tuổi, chắc Vương Thuấn Sinh đã phải chịu đựng lắm, đến bây giờ mới ly hôn.”
Lời nói của cô ta làm tâm trạng Hứa Tinh Không nghẹn lại, nhìn thoáng qua xung quanh, chỗ lối đi có đặt một cái gương, cô đứng lại nhìn mình trong gương.
Cô đang mặc bộ váy dài màu đỏ, bọc kín từ cổ áo đến mắt cá chân, trang điểm cũng chỉ vẽ lông mi và tô son môi, gương mặt trắng thuần nhạt nhẽo, trông chẳng hề thú vị.
Nhớ lại câu “thảo nào” của Trần Uyển Uyển, Hứa Tinh Không không có cách nào phủ nhận việc cô bảo thủ. Ly hôn không chỉ là chuyện của một người, đó cũng là lý do mà ngay cả Trần Uyển Uyển cũng đề nghị cô thay đổi chỗ ở.
Hứa Tinh Không đi vào trong phòng, nhìn thấy cô, sắc mặt của những người đang ngồi đây đều biến đổi, Hứa Minh Di ngồi ở bên cạnh bà Hứa cũng im lặng liếc nhìn cô một cái.
“Sao đi lâu vậy mới trở vào?” Bà Hứa hỏi một câu.
“Con nói chuyện điện thoại với bạn học, cậu ấy hỏi thăm tình hình gần đây của con cho nên hơi lâu.” Hứa Tinh Không trả lời.
Sở dĩ hỏi thăm lâu như vậy là bởi vì “tình hình gần đây” của Hứa Tinh Không thật sự quá phức tạp. Mọi người lại im lặng, sau cùng, có mấy người nháy mắt với bà Hứa, thế lại bà Hứa lại lên tiếng.
“Con đã suy nghĩ kỹ lưỡng chuyện của mình và Thuấn Sinh chưa? Đàn ông ở bên ngoài cũng chỉ là gặp dịp thì chơi, chơi xong biết trở về là tốt rồi. Người xưa có câu, đàn ông kết hôn hai lần là báu vật, đàn bà kết hôn hai lần là rơm rạ. Sao con không suy nghĩ xem sau khi con ly hôn rồi thì cuộc sống về sau sẽ phải sống làm sao?”
Thân thích trong Hứa gia, có không ít làm việc trong công ty Thuấn Tinh của Vương Thuấn Sinh, nếu cô và Vương Thuấn Sinh ly hôn, bọn họ nhất định sẽ không được thoải mái ở công ty Thuấn Tinh nữa.
Thế nên khiến cô và Vương Thuấn Sinh không ly hôn là nguyện vọng của cả Hứa gia.
“Chị ấy đã là rơm rạ rồi.” Hứa Minh Di bị bà cụ Hứa chọc cười, cười hì hì một tiếng.
Hứa Tinh Không giương mắt nhìn bà cụ Hứa một cái, rồi nhìn sang Hứa Minh Di, nói: “Tôi ly hôn được chia hai căn hộ và hai chiếc xe, cộng thêm hai triệu phí ly hôn, cuộc sống sau này tôi có thể sống rất tốt.”
Việc này lúc trước Hứa Tinh Không chưa từng đề cập qua, nên mọi người trên bàn đều giật mình kinh ngạc.
Hứa Minh Di đầu tiên rất ngạc nhiên, sau đó lại tức giận, cau mày không phục nói: “Thật biết ba hoa.”
Bà cụ Hứa kéo cô ta một cái, mắng: “Sao lại nói chuyện với chị con như vậy?”
Thấy bà nội trước giờ vẫn luôn thiên vị mình, vậy mà bây giờ lại nói giúp Hứa Tinh Không, Hứa Minh Di tức giận đến mặt mũi trắng bệch, vừa muốn cãi lại thì Hứa Tinh Không hỏi: “Mẹ tôi và Tinh Viễn đâu?”
Cha của Hứa Tinh Không mất sớm, nên từ nhỏ tới lớn cô sống với mẹ là Lâm Mỹ Tuệ và em trai Hứa Tinh Viễn. Vào phòng đã lâu nhưng không thấy hai người họ, hẳn là đã về rồi.
Tính tình của Lâm Mỹ Tuệ còn mềm yếu hơn cô, Hứa Tinh Viễn cũng giống vậy, hai người họ về, đoán chừng cũng là bị mấy người này chọc tức.
Mấy người trong phòng hơi lúng túng, Hứa Tinh Không đứng dậy, lấy trong ví tiền ra một nghìn đồng, đứng dậy nói: “Đây là tiền cơm của ba người nhà con đêm nay, nếu không có chuyện gì nữa thì con đi trước.”
Phía sau có người giữ lại nhưng cô không để ý, sau khi ra khỏi phòng thì trực tiếp đến bãi đỗ xe, chuẩn bị lái xe về nhà.
Nhà Hứa Tinh Không ở khu đô thị cũ, kiến trúc xập xệ cũ kỹ, đường xá cũng chật hẹp. Mặc dù cô có bằng lái nhưng bình thường ra ngoài đều có tài xế, nên không hay lái xe, kỹ thuật lái xe rất “gà”.
Nhất Hải Các ở khu đô thị mới, dựa theo tính toán của bảng hướng dẫn, thì khoảng cách từ đây về nhà cô là 11km.. Trong quãng đường 11 km này, Hứa Tinh Không lái xe cẩn thận từng li từng tí. Cuối cùng cũng chỉ còn cách nhà một con đường nhỏ. Hứa Tinh Không ngừng xe, yên lặng chờ đèn đỏ.
Khu đô thị cũ mang đậm hơi thở cuộc sống, ven hai bên đường là hàng cây lớn và các loại cây rậm rạp. Mùa hạ, tiếng côn trùng kêu vang tạo ra âm thanh rất ồn ào, đêm khuya dưới đèn đường vàng nhạt, ngay cả một bóng người cũng không có.
Bầu trời không sao, dự báo thời tiết hai ngày này có mưa, hiện tại trời vẫn u ám, cho nên mới oi bức thế này.
Thời gian của đèn đỏ chỗ này rất lâu, Hứa Tinh Không nhìn chằm chằm đèn đỏ, trong đầu nhớ lại những chuyện hôm nay nghe thấy.
Trần Uyển Uyển nói đàn ông đều có khẩu vị nặng, Hứa Minh Di nói cô quá bảo thủ, thậm chí khi biết Vương Thuấn Sinh ngoại tình, anh ta còn nói cô ở trên giường vẫn như đêm tân hôn, vì vậy mới đi tìm cảm giác mới.
Thế nào mới không bảo thủ? Học theo Vương Thuấn Sinh ra ngoài tìm đàn ông chơi trò tình một đêm sao?
Bà cụ Hứa còn nói cô là đàn bà gả hai lần như rơm rạ, cho dù có đi tìm tình một đêm thì cũng không có người đàn ông nào cần.
Hứa Tinh Không cười lạnh.
Lúc này, đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Hứa Tinh Không đạp chân ga chạy về phía trước. Con đường nhỏ này hơi dốc, tay lái của cô cứ bị cấn, bây giờ cô còn điều khiển cần số được, nhưng tới con đường phía trước chỉ sợ xe sẽ chết máy.
Lúc nhấn ga, Hứa Tinh Không nhìn về phía sau, có một chiếc xe sáng đèn. Cô bình tâm lại, đạp chân ga, xe đột nhiên chết máy, cô chưa kịp thắng lại đuôi xe đã bị chiếc xe phía sau đâm vào.
“Chết tiệt.” Hứa Tinh Không hốt hoảng mắng một câu, cô dừng xe rồi nhanh chóng mở cửa bước xuống, sau khi thấy chiếc Maserati Bordeaux màu đỏ, trong lòng cô càng hoảng loạn hơn.
Hiệu xe này rất đắt, lỗi hoàn toàn ở cô nên cô phải bồi thường.
Hứa Tinh Không thầm kêu khổ, chủ xe Maserati không có ý định xuống xe, cô đi ra phía sau, gõ lên cửa sổ xe chỗ điều khiển một cái. Ngón giữa gõ lên mặt kiếng, tạo ra thanh âm còn nặng nề hơn cả bầu không khí lúc này.
“Chào anh.” Hứa Tinh Không vừa bị hoảng sợ nên giọng nói không được ổn định, đợi một lúc, cô bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Cô chờ không lâu lắm thì cửa sổ xe Maserati hạ xuống, lộ ra sườn mặt của một người đàn ông.
Người đàn ông trên xe vẫn không quay đầu lại, anh lười biếng dựa vào chỗ ngồi, nhíu mày, chỉ liếc đôi mắt nâu nhạt sang. Bóng cây lưa thưa in lên gương mặt góc cạnh sắc sảo của anh, màu đen của bóng cây và màu trắng của làn da tạo ra một đường ranh giới trên gương mặt đẹp trai lạnh lùng.
“Tôi… Tôi đụng phải xe của anh, anh xuống xe một chút, xem muốn tôi bồi thường bao nhiêu? Tôi không biết trầy thế này thì phải mất bao nhiêu tiền mới sửa chữa…”
Lần đầu tiên Hứa Tinh Không xử lý loại chuyện này nên trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Cô vừa dứt lời thì người đàn ông trên xe nhíu mày một cái, quay đầu nhìn ra.
Đôi mắt Hứa Tinh Không hơi mở to.
Cô biết mình kiến thức nông cạn, cũng đã thấy rất nhiều người đẹp trai trên ti vi, nhưng những minh tinh kia không một ai có thể so được với người ở trước mặt cô.
Lúc ở bên trong xe, cô không nhìn thấy rõ, đến khi người đàn ông quay đầu lại, Hứa Tinh Không mới nhìn rõ tóc của người đàn ông này là màu xám khói đang thịnh hành hiện nay. Dưới ánh đèn, màu tóc xám khói càng làm đường nét trên gương mặt anh ta thêm đẹp.
Nước da anh trắng sáng, đôi mắt xếch đào hoa, sống mũi cao, đôi môi hơi nhếch lên, môi dưới không bị bóng cây phủ lên, mỏng và đầy. Anh chuyển động đôi mắt nâu nhạt từ trên xuống dưới như đang quan sát Hứa Tinh Không.
Cô gái ngoài xe trắng hồng, mang phong cách thanh nhã lịch sự, mặc bộ váy đỏ, bọc lấy cơ thể của cô kín không kẽ hở, chỉ để lộ khuôn mặt dịu dàng xinh xắn, mái tóc buộc đơn giản ra sau, tóc mai ướt đẫm mồ hôi dính vào gò má, làm cho cô càng có phong tình hơn.
Cô hơi cúi đầu, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì, mũi giày cao gót màu trắng xinh xắn hơi giật giật, dường như có chút lo sợ.
Người đàn ông không nói chuyện, anh đưa tay khoát lên tay lái, ngón trỏ cong lên gõ gõ nhẹ nhàng.
Lông mi Hứa Tinh Không run run, ngẩng đầu nhìn anh, lại nhìn thấy anh đang mỉm cười. Quanh người anh tản ra một cảm giác lạnh lùng đè nén, nhưng anh cười như vậy lại mang đến cảm giác vừa nho nhã vừa lưu manh, khiến cho đầu óc Hứa Tinh Không càng trống rỗng hơn.
“Tôi không cần tiền.” Hoài Kinh thản nhiên nói.
Ánh mắt Hứa Tinh Không giật giật, cô mơ hồ hỏi: “Vậy anh muốn gì?”
Hoài Kinh mỉm cười, anh nghiêng người ra, vóc người cao lớn mang theo cảm giác áp bách làm Hứa Tinh Không lùi về sau một bước. Anh đặt cánh tay trên cửa sổ xe, ngón trỏ gõ nhẹ lên cửa xe một cái. Thanh âm rất nhỏ, nhưng lại khiến Hứa Tinh Không dời lực chú ý đến ngón tay của anh.
Bàn tay kia thật sự rất đẹp, khớp xương ngón tay rõ ràng, tĩnh mạch trên mu bàn tay nhô ra, thon dài trắng nõn.
“Muốn người.”
Tay anh đưa ra cửa xe, khẽ cười nắm lấy cằm Hứa Tinh Không. Hứa Tinh Không lập tức nghiêm mặt, đầu ngón tay trên cằm hơi lạnh, còn người đàn ông thì ngả ngớn cười.
Hoài Kinh lặp lại: “Muốn em.”
Dứt lời, Hoài Kinh buông lỏng tay, nhưng vẫn mỉm cười. Anh thấy cô hiền lành thành thật nên chỉ muốn đùa giỡn một chút, đang định nói ra thì cô gái trước mặt đột nhiên ngẩng đầu lên.
Cô có đôi mắt mèo màu hổ phách đặc biệt đẹp, trong ánh mắt mang theo sự cố gắng trấn định, lúc nói chuyện giọng nói run run.
“Được.” Hứa Tinh Không đáp.
Lần này đến lượt Hoài Kinh mở to mắt.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương này mang tên phát súng đính ước:)
Hoài thiếu: Tôi không thiếu tiền, cho nên không lấy tiền.
Hứa Tinh Không: Vậy anh cần người là bởi vì thiếu người sao?
Hoài thiếu: Trước đây thiếu, hiện tại có em thì không thiếu nữa.
Bộ này là nữ lương thiện x nam bất lương (????)
Chính là quá trình Hoài đại thiếu gia dần dần làm cho người phụ nữ bảo thủ Hứa Tinh Không không bảo thủ trên giường nữa…
Mở đầu là: Một người muốn được cởi mở hơn, một người muốn tìm một người cố định để giải quyết nhu cầu sinh lý, hai người hợp tác bao nuôi nhau. Khuôn mẫu cẩu huyết cũ, lên giường trước rồi yêu sau, nhưng sẽ không ngược, bởi vì chưa kịp ngược, hai người đã thích đối phương…
*Chú thích:
Xe của Hoài thiếu đây, còn người thì chị em tự yy đi:)))
Hứa Tinh Không đứng trong phòng chờ, đặt điện thoại bên tai, đang trò chuyện cùng người bạn tốt Trần Uyển Uyển.
“Ngoại tình?” Trần Uyển Uyển kinh ngạc hỏi.
“Ừ, với một sinh viên phục vụ trong quán bar.” Hứa Tinh Không thản nhiên nói.
Trần Uyển Uyển tức giận mắng: “Đồ đàn ông cặn bã! Trâu già gặm cỏ non! Có điều, cô sinh viên kia làm gì trong quán bar?”
Hứa Tinh Không trả lời: “Gái nhảy.”
“À… Thảo nào.” Giọng nói của Trần Uyển Uyển mang theo chút hiển nhiên.
Hứa Tinh Không sửng sốt.
“Hử?”
“Không có gì, đàn ông vốn xấu xa, khẩu vị nặng như vậy đấy.” Trần Uyển Uyển nói xong, lại hỏi: “Vậy cậu định làm sao?”
“Ly hôn rồi.” Hứa Tinh Không trả lời.
Trần Uyển Uyển nghe vậy rất kinh ngạc, không ngờ một người mềm yếu như Hứa Tinh Không lần này lại dứt khoát đến thế, nhưng như vậy cô cũng đỡ phải khuyên nhủ.
“Vương Thuấn Sinh được như ngày hôm nay là nhờ có cậu. Việc phân chia tài sản tuyệt đối đừng nhẹ dạ, mặc dù hai người không có con, nhưng vẫn phải chia thêm tiền.”
Bị kiềm nén nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng có người ủng hộ mình ly hôn, Hứa Tinh Không thả lỏng hơn, cô đáp lại: “Được.”
Trần Uyển Uyển hỏi: “Sau khi ly hôn, cậu có tính toán gì không?”
“Không có.” Hứa Tinh Không nói.
Mải lo chuyện ly hôn đến sứt đầu mẻ trán nên cô không có thời gian nghĩ đến chuyện sau này.
“Vậy đến Hạ Thành đi.” Trần Uyển Uyển bắt đầu rủ rê, cô nói: “Gần đây công ty tớ và một công ty Đức mới ký hợp đồng, bộ phận phiên dịch đang mở rộng, cần rất nhiều người, đãi ngộ cũng rất tốt.”
Hạ Thành ở phía Nam, là một thành phố ven biển, gió biển ấm áp, ánh nắng nhẹ nhàng, nghĩ đến thành phố kia, Hứa Tinh Không lại nhớ tới khoảng thời gian học đại học không buồn không lo ngày trước.
Cô và Trần Uyển Uyển cũng quen biết nhau ở Hạ Thành, hai người là bạn học cùng lớp, học tiếng Đức. Chơi với nhau bốn năm, cảm tình rất thân thiết. Sau khi tốt nghiệp, cô trở về quê ở Hoài Thành rồi gả cho học trưởng cùng thành Vương Thuấn Sinh, sau khi Vương Thuấn Sinh tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì bắt đầu việc kinh doanh. Tiền vốn để hắn gây dựng sự nghiệp đều là số tiền Hứa Tinh Không dành dụm được từ việc đi dạy thêm.
Sau hai năm công ty ăn nên làm ra, thì Vương Thuấn Sinh ngoại tình.
Còn Trần Uyển Uyển, sau khi tốt nghiệp thì ở lại Hạ Thành ra sức làm việc mấy năm, sau khi công tác ổn định thì nhất quyết kết hôn.
Hai người đi trên hai con đường khác nhau, sau mấy năm nhìn lại, cao thấp đã rất rõ ràng.
Sau khi Hứa Tinh Không trò chuyện với Trần Uyển Uyển xong thì trở vào phòng VIP. Hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của bà nội cô, người nhà họ Hứa đã tổ chức ở một phòng trong nhà hàng năm sao cho bà.
Hứa Tinh Không đẩy cửa phòng VIP ra, đứng ở lối vào, còn chưa vào trong thì nghe thấy giọng nói của một cô gái. Hứa Tinh Không rất quen thuộc với giọng nói này, cô ta là Hứa Minh Di con gái của chú hai.
“Mọi người cũng không phải không biết chị ấy, bảo thủ cứng nhắc, lúc nào cũng ăn mặc kín đáo, mấy bà cụ khiêu vũ ở quảng trường trên đường còn cởi mở hơn chị ấy nữa. Bình thường cũng không đeo trang sức, y như một người phụ nữ luống tuổi, chắc Vương Thuấn Sinh đã phải chịu đựng lắm, đến bây giờ mới ly hôn.”
Lời nói của cô ta làm tâm trạng Hứa Tinh Không nghẹn lại, nhìn thoáng qua xung quanh, chỗ lối đi có đặt một cái gương, cô đứng lại nhìn mình trong gương.
Cô đang mặc bộ váy dài màu đỏ, bọc kín từ cổ áo đến mắt cá chân, trang điểm cũng chỉ vẽ lông mi và tô son môi, gương mặt trắng thuần nhạt nhẽo, trông chẳng hề thú vị.
Nhớ lại câu “thảo nào” của Trần Uyển Uyển, Hứa Tinh Không không có cách nào phủ nhận việc cô bảo thủ. Ly hôn không chỉ là chuyện của một người, đó cũng là lý do mà ngay cả Trần Uyển Uyển cũng đề nghị cô thay đổi chỗ ở.
Hứa Tinh Không đi vào trong phòng, nhìn thấy cô, sắc mặt của những người đang ngồi đây đều biến đổi, Hứa Minh Di ngồi ở bên cạnh bà Hứa cũng im lặng liếc nhìn cô một cái.
“Sao đi lâu vậy mới trở vào?” Bà Hứa hỏi một câu.
“Con nói chuyện điện thoại với bạn học, cậu ấy hỏi thăm tình hình gần đây của con cho nên hơi lâu.” Hứa Tinh Không trả lời.
Sở dĩ hỏi thăm lâu như vậy là bởi vì “tình hình gần đây” của Hứa Tinh Không thật sự quá phức tạp. Mọi người lại im lặng, sau cùng, có mấy người nháy mắt với bà Hứa, thế lại bà Hứa lại lên tiếng.
“Con đã suy nghĩ kỹ lưỡng chuyện của mình và Thuấn Sinh chưa? Đàn ông ở bên ngoài cũng chỉ là gặp dịp thì chơi, chơi xong biết trở về là tốt rồi. Người xưa có câu, đàn ông kết hôn hai lần là báu vật, đàn bà kết hôn hai lần là rơm rạ. Sao con không suy nghĩ xem sau khi con ly hôn rồi thì cuộc sống về sau sẽ phải sống làm sao?”
Thân thích trong Hứa gia, có không ít làm việc trong công ty Thuấn Tinh của Vương Thuấn Sinh, nếu cô và Vương Thuấn Sinh ly hôn, bọn họ nhất định sẽ không được thoải mái ở công ty Thuấn Tinh nữa.
Thế nên khiến cô và Vương Thuấn Sinh không ly hôn là nguyện vọng của cả Hứa gia.
“Chị ấy đã là rơm rạ rồi.” Hứa Minh Di bị bà cụ Hứa chọc cười, cười hì hì một tiếng.
Hứa Tinh Không giương mắt nhìn bà cụ Hứa một cái, rồi nhìn sang Hứa Minh Di, nói: “Tôi ly hôn được chia hai căn hộ và hai chiếc xe, cộng thêm hai triệu phí ly hôn, cuộc sống sau này tôi có thể sống rất tốt.”
Việc này lúc trước Hứa Tinh Không chưa từng đề cập qua, nên mọi người trên bàn đều giật mình kinh ngạc.
Hứa Minh Di đầu tiên rất ngạc nhiên, sau đó lại tức giận, cau mày không phục nói: “Thật biết ba hoa.”
Bà cụ Hứa kéo cô ta một cái, mắng: “Sao lại nói chuyện với chị con như vậy?”
Thấy bà nội trước giờ vẫn luôn thiên vị mình, vậy mà bây giờ lại nói giúp Hứa Tinh Không, Hứa Minh Di tức giận đến mặt mũi trắng bệch, vừa muốn cãi lại thì Hứa Tinh Không hỏi: “Mẹ tôi và Tinh Viễn đâu?”
Cha của Hứa Tinh Không mất sớm, nên từ nhỏ tới lớn cô sống với mẹ là Lâm Mỹ Tuệ và em trai Hứa Tinh Viễn. Vào phòng đã lâu nhưng không thấy hai người họ, hẳn là đã về rồi.
Tính tình của Lâm Mỹ Tuệ còn mềm yếu hơn cô, Hứa Tinh Viễn cũng giống vậy, hai người họ về, đoán chừng cũng là bị mấy người này chọc tức.
Mấy người trong phòng hơi lúng túng, Hứa Tinh Không đứng dậy, lấy trong ví tiền ra một nghìn đồng, đứng dậy nói: “Đây là tiền cơm của ba người nhà con đêm nay, nếu không có chuyện gì nữa thì con đi trước.”
Phía sau có người giữ lại nhưng cô không để ý, sau khi ra khỏi phòng thì trực tiếp đến bãi đỗ xe, chuẩn bị lái xe về nhà.
Nhà Hứa Tinh Không ở khu đô thị cũ, kiến trúc xập xệ cũ kỹ, đường xá cũng chật hẹp. Mặc dù cô có bằng lái nhưng bình thường ra ngoài đều có tài xế, nên không hay lái xe, kỹ thuật lái xe rất “gà”.
Nhất Hải Các ở khu đô thị mới, dựa theo tính toán của bảng hướng dẫn, thì khoảng cách từ đây về nhà cô là 11km.. Trong quãng đường 11 km này, Hứa Tinh Không lái xe cẩn thận từng li từng tí. Cuối cùng cũng chỉ còn cách nhà một con đường nhỏ. Hứa Tinh Không ngừng xe, yên lặng chờ đèn đỏ.
Khu đô thị cũ mang đậm hơi thở cuộc sống, ven hai bên đường là hàng cây lớn và các loại cây rậm rạp. Mùa hạ, tiếng côn trùng kêu vang tạo ra âm thanh rất ồn ào, đêm khuya dưới đèn đường vàng nhạt, ngay cả một bóng người cũng không có.
Bầu trời không sao, dự báo thời tiết hai ngày này có mưa, hiện tại trời vẫn u ám, cho nên mới oi bức thế này.
Thời gian của đèn đỏ chỗ này rất lâu, Hứa Tinh Không nhìn chằm chằm đèn đỏ, trong đầu nhớ lại những chuyện hôm nay nghe thấy.
Trần Uyển Uyển nói đàn ông đều có khẩu vị nặng, Hứa Minh Di nói cô quá bảo thủ, thậm chí khi biết Vương Thuấn Sinh ngoại tình, anh ta còn nói cô ở trên giường vẫn như đêm tân hôn, vì vậy mới đi tìm cảm giác mới.
Thế nào mới không bảo thủ? Học theo Vương Thuấn Sinh ra ngoài tìm đàn ông chơi trò tình một đêm sao?
Bà cụ Hứa còn nói cô là đàn bà gả hai lần như rơm rạ, cho dù có đi tìm tình một đêm thì cũng không có người đàn ông nào cần.
Hứa Tinh Không cười lạnh.
Lúc này, đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Hứa Tinh Không đạp chân ga chạy về phía trước. Con đường nhỏ này hơi dốc, tay lái của cô cứ bị cấn, bây giờ cô còn điều khiển cần số được, nhưng tới con đường phía trước chỉ sợ xe sẽ chết máy.
Lúc nhấn ga, Hứa Tinh Không nhìn về phía sau, có một chiếc xe sáng đèn. Cô bình tâm lại, đạp chân ga, xe đột nhiên chết máy, cô chưa kịp thắng lại đuôi xe đã bị chiếc xe phía sau đâm vào.
“Chết tiệt.” Hứa Tinh Không hốt hoảng mắng một câu, cô dừng xe rồi nhanh chóng mở cửa bước xuống, sau khi thấy chiếc Maserati Bordeaux màu đỏ, trong lòng cô càng hoảng loạn hơn.
Hiệu xe này rất đắt, lỗi hoàn toàn ở cô nên cô phải bồi thường.
Hứa Tinh Không thầm kêu khổ, chủ xe Maserati không có ý định xuống xe, cô đi ra phía sau, gõ lên cửa sổ xe chỗ điều khiển một cái. Ngón giữa gõ lên mặt kiếng, tạo ra thanh âm còn nặng nề hơn cả bầu không khí lúc này.
“Chào anh.” Hứa Tinh Không vừa bị hoảng sợ nên giọng nói không được ổn định, đợi một lúc, cô bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Cô chờ không lâu lắm thì cửa sổ xe Maserati hạ xuống, lộ ra sườn mặt của một người đàn ông.
Người đàn ông trên xe vẫn không quay đầu lại, anh lười biếng dựa vào chỗ ngồi, nhíu mày, chỉ liếc đôi mắt nâu nhạt sang. Bóng cây lưa thưa in lên gương mặt góc cạnh sắc sảo của anh, màu đen của bóng cây và màu trắng của làn da tạo ra một đường ranh giới trên gương mặt đẹp trai lạnh lùng.
“Tôi… Tôi đụng phải xe của anh, anh xuống xe một chút, xem muốn tôi bồi thường bao nhiêu? Tôi không biết trầy thế này thì phải mất bao nhiêu tiền mới sửa chữa…”
Lần đầu tiên Hứa Tinh Không xử lý loại chuyện này nên trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Cô vừa dứt lời thì người đàn ông trên xe nhíu mày một cái, quay đầu nhìn ra.
Đôi mắt Hứa Tinh Không hơi mở to.
Cô biết mình kiến thức nông cạn, cũng đã thấy rất nhiều người đẹp trai trên ti vi, nhưng những minh tinh kia không một ai có thể so được với người ở trước mặt cô.
Lúc ở bên trong xe, cô không nhìn thấy rõ, đến khi người đàn ông quay đầu lại, Hứa Tinh Không mới nhìn rõ tóc của người đàn ông này là màu xám khói đang thịnh hành hiện nay. Dưới ánh đèn, màu tóc xám khói càng làm đường nét trên gương mặt anh ta thêm đẹp.
Nước da anh trắng sáng, đôi mắt xếch đào hoa, sống mũi cao, đôi môi hơi nhếch lên, môi dưới không bị bóng cây phủ lên, mỏng và đầy. Anh chuyển động đôi mắt nâu nhạt từ trên xuống dưới như đang quan sát Hứa Tinh Không.
Cô gái ngoài xe trắng hồng, mang phong cách thanh nhã lịch sự, mặc bộ váy đỏ, bọc lấy cơ thể của cô kín không kẽ hở, chỉ để lộ khuôn mặt dịu dàng xinh xắn, mái tóc buộc đơn giản ra sau, tóc mai ướt đẫm mồ hôi dính vào gò má, làm cho cô càng có phong tình hơn.
Cô hơi cúi đầu, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì, mũi giày cao gót màu trắng xinh xắn hơi giật giật, dường như có chút lo sợ.
Người đàn ông không nói chuyện, anh đưa tay khoát lên tay lái, ngón trỏ cong lên gõ gõ nhẹ nhàng.
Lông mi Hứa Tinh Không run run, ngẩng đầu nhìn anh, lại nhìn thấy anh đang mỉm cười. Quanh người anh tản ra một cảm giác lạnh lùng đè nén, nhưng anh cười như vậy lại mang đến cảm giác vừa nho nhã vừa lưu manh, khiến cho đầu óc Hứa Tinh Không càng trống rỗng hơn.
“Tôi không cần tiền.” Hoài Kinh thản nhiên nói.
Ánh mắt Hứa Tinh Không giật giật, cô mơ hồ hỏi: “Vậy anh muốn gì?”
Hoài Kinh mỉm cười, anh nghiêng người ra, vóc người cao lớn mang theo cảm giác áp bách làm Hứa Tinh Không lùi về sau một bước. Anh đặt cánh tay trên cửa sổ xe, ngón trỏ gõ nhẹ lên cửa xe một cái. Thanh âm rất nhỏ, nhưng lại khiến Hứa Tinh Không dời lực chú ý đến ngón tay của anh.
Bàn tay kia thật sự rất đẹp, khớp xương ngón tay rõ ràng, tĩnh mạch trên mu bàn tay nhô ra, thon dài trắng nõn.
“Muốn người.”
Tay anh đưa ra cửa xe, khẽ cười nắm lấy cằm Hứa Tinh Không. Hứa Tinh Không lập tức nghiêm mặt, đầu ngón tay trên cằm hơi lạnh, còn người đàn ông thì ngả ngớn cười.
Hoài Kinh lặp lại: “Muốn em.”
Dứt lời, Hoài Kinh buông lỏng tay, nhưng vẫn mỉm cười. Anh thấy cô hiền lành thành thật nên chỉ muốn đùa giỡn một chút, đang định nói ra thì cô gái trước mặt đột nhiên ngẩng đầu lên.
Cô có đôi mắt mèo màu hổ phách đặc biệt đẹp, trong ánh mắt mang theo sự cố gắng trấn định, lúc nói chuyện giọng nói run run.
“Được.” Hứa Tinh Không đáp.
Lần này đến lượt Hoài Kinh mở to mắt.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương này mang tên phát súng đính ước:)
Hoài thiếu: Tôi không thiếu tiền, cho nên không lấy tiền.
Hứa Tinh Không: Vậy anh cần người là bởi vì thiếu người sao?
Hoài thiếu: Trước đây thiếu, hiện tại có em thì không thiếu nữa.
Bộ này là nữ lương thiện x nam bất lương (????)
Chính là quá trình Hoài đại thiếu gia dần dần làm cho người phụ nữ bảo thủ Hứa Tinh Không không bảo thủ trên giường nữa…
Mở đầu là: Một người muốn được cởi mở hơn, một người muốn tìm một người cố định để giải quyết nhu cầu sinh lý, hai người hợp tác bao nuôi nhau. Khuôn mẫu cẩu huyết cũ, lên giường trước rồi yêu sau, nhưng sẽ không ngược, bởi vì chưa kịp ngược, hai người đã thích đối phương…
*Chú thích:
Xe của Hoài thiếu đây, còn người thì chị em tự yy đi:)))
Bình Luận