nghiệt ái
Tác giả: Hướng Triều
Editor: Thiên Chân Vô Tà
_____________________________
Ngoài cửa sổ ánh nắng rực rỡ, Cố Thanh Mộc xoa đầu từ từ ngồi dậy, đầu đau nhức từng cơn khiến cô có chút không chịu nổi. Quang cảnh xa lạ làm cho cô lập tức mở to mắt. Giấy dán tường màu trắng xanh và dãy giá sách trên tường rất quen thuộc.
Cô nhớ rõ sau khi mình tham dự hôn lễ của Diệp Vãn An xong, trên đường lái xe thất thần đụng phải một chiếc xe buýt, sau đó cô lập tức hôn mê. Làm sao có thể nằm ở chỗ này được? Huống chi từ sau khi bà nội rời khỏi nhân gian, căn phòng này đã bị cô cho thuê. Phòng đã tu sửa lại lần nữa, như thế nào lại giữ nguyên dáng vẻ trước kia?
Rốt cuộc cô bị làm sao vậy? Đảo mắt qua, cô nhìn thấy bản thân trong gương. Dung mạo thanh tú, quả đầu tóc ngắn đen nhánh, trên người còn mặc đồng phục học sinh thời cấp 3. Đây rõ ràng là hình dáng lúc cô học THPT.
Vội vàng mang dép vào, đẩy cửa phòng ra, đã ngửi thấy mùi thức ăn quen thuộc, nhìn thấy bóng người quen thuộc trong phòng bếp.
"Bà nội." Cố Thanh Mộc mở to hai mắt nhìn hình bóng kia.
"Tiểu Mộc tỉnh rồi à. Bà nội xào xong món này là ăn cơm được rồi." Giọng bà nội vẫn từ ái như thường lệ.
Như vậy là sao? Cố Thanh Mộc không phân rõ có phải bản thân đang nằm mơ hay không. Dùng sức nhéo cánh tay một cái, cảm giác đau đớn mãnh liệt làm cho cô nhận thức rõ ràng, đây chính là hiện thực.
"Bà nội. Năm nay con lớp mấy vậy?" Ánh mắt Cố Thanh Mộc mất tiêu cự nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bà nội bưng đ ĩa rau thơm ngát đặt ở trên bàn, bàn tay già nua thô ráp nhẹ nhàng sờ đầu Cố Thanh Mộc.
"Tiểu Mộc, cháu mới vừa lên lớp mười, cháu khó chịu chỗ nào sao? Nếu có phải nói cho bà nội, có biết không?"
Cố Thanh Mộc ăn điểm tâm xong sau đó ngồi ở trước bàn học bắt đầu làm bài tập. Lật xem ngày trên lịch, hôm nay là ngày 2 tháng 10. Cô mới vừa khai giảng không lâu.
Bây giờ cô đã tiếp nhận sự thật rằng mình trọng sinh. Nhưng mà trong lòng vẫn trống rỗng một khoảng lớn. Dường như lấp thế nào cũng không đầy.
Trọng sinh chẳng khác nào phải gặp lại Diệp Vãn An. Diệp Vãn An là người phụ nữ kiếp trước cô yêu trong đau khổ.
Dù cho kiếp trước cô đối xử với Diệp Vãn An tốt thế nào đi chăng nữa. Không yêu thì chính là không yêu. Hai người từ đầu đến cuối chỉ giới hạn ở bạn tốt. Thể giới của cô chỉ có Diệp Vãn An, còn thế giới của Diệp Vãn An lại không phải là cô.
Cho nên cuối cùng Diệp Vãn An được gả cho Lục Hạo Nam, người đàn ông mà nàng rất rất yêu. Còn cô lại tận mắt nhìn thấy hôn lễ của bọn họ, thật đúng là châm chọc.
Ngày 2 tháng 10. Từ trước lúc nghỉ hè, có lẽ Diệp Vãn An đã cùng Lục Hạo Nam ở bên nhau. Chẳng qua là nàng nói cho rất nhiều người, chỉ không nói cho một mình cô.
Cô đã từng cho rằng chỉ cần hai người vẫn là bạn bè, cô sẽ có lý do để luôn chờ đợi ở bên cạnh nàng. Sau đó, ngay cả tư cách này cô cũng bị tước đoạt.
Diệp Vãn An có rất nhiều bạn bè. Thiếu đi một người như cô thật ra cũng không hề gì. Tại sao cô vẫn sẽ đau buồn như vậy?
Cố Thanh Mộc hít sâu một hơi bình phục tâm tình. Quá khứ cũng chỉ là quá khứ.
Nếu ông trời đã cho cô thêm một cơ hội làm lại một lần nữa. Cô cũng không cần hành hạ nàng, cũng như hành hạ chính mình nữa.
Cố Thanh Mộc chưa từng nghĩ rằng sau này sẽ sống chết không lui tới với Diệp Vãn An. Hai người vẫn sẽ là bạn. Nhưng cũng giới hạn ở bạn mà thôi. Cố Thanh Mộc không cách nào quên đi đoạn ký ức kia, đoạn ký ức mà Diệp Vãn An mang lại thống khổ cho cô.
Cứ như vậy đi. Cố Thanh Mộc nói với chính mình. Cô vẫn có thể hy vọng Diệp Vãn An có được hạnh phúc. Mà thế giới của cô cũng không nên chỉ có một mình Diệp Vãn An.
Diệp Vãn An. Tôi buông tay. Quãng đời còn lại, hạnh phúc vui vẻ.
______________________
Editor: Hố mới đào, mong mọi người duy trì ủng hộ, bình chọn cho mình làm động lực nhé ^_^
Bình Luận