thập niên 70: thanh niên trí thức kiều diễm được tháo hán dùng mạng nuông chiều

Chương 1: 1: Xuyên Qua Thập Niên 70


“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp.


Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên.


“Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán.


Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm.


Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi.


Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau.



Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô.


Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng.


Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng, qua bên này liền đổi họ thành Vương Mộng Mộng.

Mẹ kế và chị kế ban đầu còn đối xử tốt với Vương Tiểu Thanh.


Nhưng qua mấy tháng phát hiện ra Vương Đại Nghĩa không để ý và quan tâm tới con gái ruột.


Hơn nữa công việc còn bận rộn, luôn không ở nhà, mẹ kế và chị kế bắt đầu để lộ bộ mặt thật.


Mẹ kế thường không để lại cơm cho cô, Vương Tiểu Thanh muốn tự nấu cơm ăn, nhưng đồ ăn đều bị mẹ kế khóa lại.


Mẹ kế trước mặt Vương Tiểu Thanh còn khóc lóc than thở về hoàn cảnh nghèo khó, nói mọi người ai cũng đói cả.


Nhưng thật ra hai mẹ con bà ta luôn trốn trong phòng ăn riêng, chỉ khi có Vương Đại Nghĩa ở nhà, Vương Tiểu Thanh mới có thể ăn no.


Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy, dáng vẻ của Vương Tiểu Thanh nhìn qua mong manh ốm yếu, cảm giác như gió thổi cũng có thể ngã, mà mẹ kế cùng chị kế thì ngược lại, ngày càng đầy đặn hơn.



Nhưng trời không chiều lòng người, tháng trước lúc Vương Đại Nghĩa đang làm việc trong nhà máy thì đột nhiên phát bệnh, không cứu được.


Chờ tới khi Vương Tiểu Thanh chạy tới bệnh viện thì chỉ còn lại một xác chết lạnh lẽo, từ đó về sau cuộc sống của Vương Tiểu Thanh lại càng thêm chật vật.


Mẹ kế trước đây là công nhân tạm thời trong nhà máy, tiền lương trước kia của bà ta đều là tự mình tích góp, lần này thì hay rồi, muốn lấy tiền của bà ta, chẳng khác gì đòi mạng của bà ta, vì thế bà ta trực tiếp cho Vương Tiểu Thanh nghỉ học.


Vương Tiểu Thanh nơm nớp lo sợ hỏi mẹ kế, cha cô không thể nào không có tiền bồi thường và tiền tiết kiệm được.


Nhưng lại bị mẹ kế một mực bác bỏ, nói không có chính là không có.


Cuối cùng vẫn là bác Lý bạn của cha cô nói cho cô biết, cha cô được bồi thường ba nghìn tệ, nhà máy còn bồi thường thêm một công việc.

Để cô nhất định phải nắm bắt được một trong số đó, Vương Tiểu Thanh nghe xong những lời này, không biết cô lấy đâu ra dũng khí mà chạy về nhà cùng mẹ kế và chị kế đối chất, cãi lộn ầm ĩ, ba người lao vào đánh nhau.



Cơ thể Vương Tiểu Thanh ốm yếu, đừng nói tới đánh hai người, ngay cả đánh một người cũng không đánh nổi, Vương Tiểu Thanh bị đẩy ngã xuống đất, cô bất tỉnh rơi vào trạng thái hôn mê.


Hai mẹ con sợ gần chết, kéo Vương Tiểu Thanh lên giường nằm, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.


Vương Tiểu Thanh từ từ ngồi dậy, thì ra hiện tại là năm 1973, hình như còn chưa phát triển lắm.

Có điều nguyên chủ thật đúng là không cần thiết phải làm như vậy, sống như vậy cũng quá uất ức rồi.



Vương Tiểu Thanh cảm giác vô cùng đói bụng, muốn đi ra ngoài tìm chút đồ ăn, vừa đứng dậy liền cảm thấy choáng váng, đành ngồi xuống đất, bất quá không có cảm giác đau đớn gì cả.





Bình Luận