vô độ nuông chiều
Chương 13: Ngày đầu tiên ở tương lai
Mộng Lâm đánh một giấc thật sướng người. Chân cô gác lên người ai đó. Tay cô vô thức bịt kính miệng ai đó luôn..
Một người thì ngủ say như chết, một người thì nằm chịu đựng trong nổi tức giận cực độ.
Một cô gái đến từ thời cổ kim nào trước, sao tính tình không giữ chút ý tứ của một tiểu thư khuê cát gì hết. Cách ngủ cũng vô cùng khó coi.
Đúng thật như lời Lưu Khải đã nói. Cô tiểu yêu tinh này vốn không phải dành cho thời đại của ông. Nó sinh ra ở đây, nhưng số phận là ở một nơi khác.
Thượng đế quả đúng có sắp đặt. Để ở thời Lưu Khải chắc cô chắc chẳng bao giờ tìm được lang quân như ý.
Ai mà dám bén mãn tới Lưu Phủ hỏi cưới vị thiên kim nghịch nghợm như thế này không. 18 tuổi rồi đấy nhé. Haizz. Độ phá phách siêu đẳng hơn nam nhi.
- --
Mộng Lâm từ từ mở mắt ra. Cô nhìn thấy một gương mặt phía trên cô một tí. Gương mặt quả thật nhìn vào chỉ muốn nói ngay " siêu phàm ".
Hắn đang nhắm mắt. Tại sao cô lại gần hắn như thế. Hình như cô đang ôm hắn ngủ ư.
Không nên, việc này không nên chút nào.
Phụ thân cô từ dạy
" Nam nữ thọ thọ bất tương thân, ôm người ta là phải cưới họ đấy...Ôi..!!!
Sợ chết mất, vừa đến tương lai có một ngày mà phải cưới người tàn phế ư. Mặc dù hắn ta nhìn rất đẹp, mái tóc đen, đôi mắt sâu thẳm cương nghị, ngủ quan không chổ nào chê được. Nhưng tàn phế thì tuấn tú mấy cũng không được... "
Nghĩ ngợi một hồi lâu, cô chậm rãi giả vờ không biết gì, để tránh phải cưới hắn. Mộng Lâm rút tay từ từ lăn qua phía còn lại.
" Cô chịu bỏ tay ra rồi hả..."
Một giọng nói vô cùng tức giận, lạnh lẽo đến cực độ chậm rãi phát ra sao lưng cô. Đáng sợ quá, hắn biết hết rồi.
Mộng Lâm liền ngồi bật dậy, hai má đỏ hồng. Mình phải cưới hắn ư. Mình không muốn tí nào đâu. Phụ mẫu ơi con phải làm sao đây. Người hiện đại con mới gặp trúng có một người là phải cưới hắn luôn rồi. Ông trời bất công quá đi..
Cô ngồi mặt thay đổi sắc đủ kiểu, dằn vặt đủ cách...
" Ngồi im...!!! "
Một tiếng quát sau lưng cô vọng lên tiếp sau đó. Làm Mộng Lâm ngưng cự quậy trên giường, cô đánh tan mấy suy nghĩ ngay.
- ---
" Tôi..!!! Tôi đói bụng quá, nhà bếp ở đâu vậy, tôi đi kiếm gì ăn..."
- " Đi...!! Cô muốn chết thì cứ đi lung tung đi, tôi không cản... Đây là Bạch Gia, người lạ như cô mà tuỳ tiện đi thì chỉ vài giây sẽ bị bắn chết tươi.. hứ..!!.. Tôi còn chưa hỏi cô là ai khai mau, không thôi tôi sẽ không khách khí..."
Bạch Phương Vỹ chịu đựng hết nổi, hắn gầm giọng nói một hơi rất dài.
Hắn thuộc loại người ít nói, cực ít nói, lần này hắn nói hơi nhiều với cô gái này.
Vì cô phiền phức quá độ.
- ---
" Tôi tên Lưu Mộng Lâm.. còn anh...?, tôi đến từ thời mấy trăm năm mấy ngàn năm trước gì á, đây là ngày đầu tiên tôi đến tương lai này.."
- --
"..... "
Hắn im lặng nhìn cô vẻ tức giận vô cùng. Một lát sao hắn mới mở miệng nói
" Bạch Phương Vỹ...!!! Thì ra người phá hoại cổ máy của tôi là cô..."
- " Thì ra vị thần thánh tạo ra máy thời gian là anh.. Thú vị thật đấy, nhưng giờ nó hỏng hết rồi.. Anh làm lại cái mới cho tôi đi... Tôi cũng muốn quay về thăm phụ mẫu..."
- ---
" Cô im đi, nó chẳng làm lại được nữa đâu..."
- " Vậy sao..!! Không được thì thôi, ở đây cũng tốt, chẳng sao cả, tôi ở đâu cũng được..."
- --
" Phương Vỹ này, ở đây anh nhớ chiếu cô tôi nhé, tôi không biết gì hết, anh là người hiện đại tôi gặp đầu tiên đấy..."
Nghe xong Mộng Lâm nói, Phương Vỹ vừa tức giận, vừa khó hiểu, lại cảm giác có chút thú vị với cô gái này..
Dù gì máy cũng hư rồi, năng lượng cũng hết. Giờ giết cô ta cũng chẳng có lợi ích gì. Cô ta cũng lanh lẹ, thoát khỏi vụ nổ mà không bị phát hiện, thân thủ cũng không vừa. Cũng có chút ích lợi cho hắn.
Chỉ có điều tính tình hơi quái đản, khó nắm bắt mà thôi..
- --
" Được...!! Tôi sẽ chiếu cố cô, nhưng cô phải nghe lời tôi, và luôn trong tầm mắt của tôi, ở thời hiện đại, chỉ cần cô chạm phải một thứ gì không biết là ngay lập tức xuống gặp Diêm Vương không hiểu lý do... Cô nghe rõ chưa..."
- - " Tôi biết rồi.. Đa tạ anh... quan trọng bây giờ là tôi cần thức ăn... Làm sao đây..."
Hắn nghe xong không thèm nhìn cô gái. Dùng ngón tay hắn vừa cử động được ấn nhẹ chiếc nhẫn..
Bên ngoài có tiếng hạ nhân vang lên..
" Đem thức ăn vào đây... Đem cho tôi một bộ trang phục nữ size S.."
- " Vâng ạ...!!! " Họ chỉ tuân thủ mệnh lệnh, không hỏi mục đích cần để làm gì...
Một người thì ngủ say như chết, một người thì nằm chịu đựng trong nổi tức giận cực độ.
Một cô gái đến từ thời cổ kim nào trước, sao tính tình không giữ chút ý tứ của một tiểu thư khuê cát gì hết. Cách ngủ cũng vô cùng khó coi.
Đúng thật như lời Lưu Khải đã nói. Cô tiểu yêu tinh này vốn không phải dành cho thời đại của ông. Nó sinh ra ở đây, nhưng số phận là ở một nơi khác.
Thượng đế quả đúng có sắp đặt. Để ở thời Lưu Khải chắc cô chắc chẳng bao giờ tìm được lang quân như ý.
Ai mà dám bén mãn tới Lưu Phủ hỏi cưới vị thiên kim nghịch nghợm như thế này không. 18 tuổi rồi đấy nhé. Haizz. Độ phá phách siêu đẳng hơn nam nhi.
- --
Mộng Lâm từ từ mở mắt ra. Cô nhìn thấy một gương mặt phía trên cô một tí. Gương mặt quả thật nhìn vào chỉ muốn nói ngay " siêu phàm ".
Hắn đang nhắm mắt. Tại sao cô lại gần hắn như thế. Hình như cô đang ôm hắn ngủ ư.
Không nên, việc này không nên chút nào.
Phụ thân cô từ dạy
" Nam nữ thọ thọ bất tương thân, ôm người ta là phải cưới họ đấy...Ôi..!!!
Sợ chết mất, vừa đến tương lai có một ngày mà phải cưới người tàn phế ư. Mặc dù hắn ta nhìn rất đẹp, mái tóc đen, đôi mắt sâu thẳm cương nghị, ngủ quan không chổ nào chê được. Nhưng tàn phế thì tuấn tú mấy cũng không được... "
Nghĩ ngợi một hồi lâu, cô chậm rãi giả vờ không biết gì, để tránh phải cưới hắn. Mộng Lâm rút tay từ từ lăn qua phía còn lại.
" Cô chịu bỏ tay ra rồi hả..."
Một giọng nói vô cùng tức giận, lạnh lẽo đến cực độ chậm rãi phát ra sao lưng cô. Đáng sợ quá, hắn biết hết rồi.
Mộng Lâm liền ngồi bật dậy, hai má đỏ hồng. Mình phải cưới hắn ư. Mình không muốn tí nào đâu. Phụ mẫu ơi con phải làm sao đây. Người hiện đại con mới gặp trúng có một người là phải cưới hắn luôn rồi. Ông trời bất công quá đi..
Cô ngồi mặt thay đổi sắc đủ kiểu, dằn vặt đủ cách...
" Ngồi im...!!! "
Một tiếng quát sau lưng cô vọng lên tiếp sau đó. Làm Mộng Lâm ngưng cự quậy trên giường, cô đánh tan mấy suy nghĩ ngay.
- ---
" Tôi..!!! Tôi đói bụng quá, nhà bếp ở đâu vậy, tôi đi kiếm gì ăn..."
- " Đi...!! Cô muốn chết thì cứ đi lung tung đi, tôi không cản... Đây là Bạch Gia, người lạ như cô mà tuỳ tiện đi thì chỉ vài giây sẽ bị bắn chết tươi.. hứ..!!.. Tôi còn chưa hỏi cô là ai khai mau, không thôi tôi sẽ không khách khí..."
Bạch Phương Vỹ chịu đựng hết nổi, hắn gầm giọng nói một hơi rất dài.
Hắn thuộc loại người ít nói, cực ít nói, lần này hắn nói hơi nhiều với cô gái này.
Vì cô phiền phức quá độ.
- ---
" Tôi tên Lưu Mộng Lâm.. còn anh...?, tôi đến từ thời mấy trăm năm mấy ngàn năm trước gì á, đây là ngày đầu tiên tôi đến tương lai này.."
- --
"..... "
Hắn im lặng nhìn cô vẻ tức giận vô cùng. Một lát sao hắn mới mở miệng nói
" Bạch Phương Vỹ...!!! Thì ra người phá hoại cổ máy của tôi là cô..."
- " Thì ra vị thần thánh tạo ra máy thời gian là anh.. Thú vị thật đấy, nhưng giờ nó hỏng hết rồi.. Anh làm lại cái mới cho tôi đi... Tôi cũng muốn quay về thăm phụ mẫu..."
- ---
" Cô im đi, nó chẳng làm lại được nữa đâu..."
- " Vậy sao..!! Không được thì thôi, ở đây cũng tốt, chẳng sao cả, tôi ở đâu cũng được..."
- --
" Phương Vỹ này, ở đây anh nhớ chiếu cô tôi nhé, tôi không biết gì hết, anh là người hiện đại tôi gặp đầu tiên đấy..."
Nghe xong Mộng Lâm nói, Phương Vỹ vừa tức giận, vừa khó hiểu, lại cảm giác có chút thú vị với cô gái này..
Dù gì máy cũng hư rồi, năng lượng cũng hết. Giờ giết cô ta cũng chẳng có lợi ích gì. Cô ta cũng lanh lẹ, thoát khỏi vụ nổ mà không bị phát hiện, thân thủ cũng không vừa. Cũng có chút ích lợi cho hắn.
Chỉ có điều tính tình hơi quái đản, khó nắm bắt mà thôi..
- --
" Được...!! Tôi sẽ chiếu cố cô, nhưng cô phải nghe lời tôi, và luôn trong tầm mắt của tôi, ở thời hiện đại, chỉ cần cô chạm phải một thứ gì không biết là ngay lập tức xuống gặp Diêm Vương không hiểu lý do... Cô nghe rõ chưa..."
- - " Tôi biết rồi.. Đa tạ anh... quan trọng bây giờ là tôi cần thức ăn... Làm sao đây..."
Hắn nghe xong không thèm nhìn cô gái. Dùng ngón tay hắn vừa cử động được ấn nhẹ chiếc nhẫn..
Bên ngoài có tiếng hạ nhân vang lên..
" Đem thức ăn vào đây... Đem cho tôi một bộ trang phục nữ size S.."
- " Vâng ạ...!!! " Họ chỉ tuân thủ mệnh lệnh, không hỏi mục đích cần để làm gì...
Bình Luận