vô độ nuông chiều
Chương 14: Ép Ăn
Khi thức ăn đến, Mộng Lâm đang nằm úp mặt vào gói bỗng cất đầu dậy.
Cô đã đánh hơi được mùi thức ăn từ ngoài cửa.
Cô vội ngồi bật dậy chạy ra lấy thức ăn.
" Đứng lại... Vào trong đó... cô muốn chết sao..."
Mộng Lâm không hiểu, cô sững lại rồi vội bước vào phía cửa bên kia núp. Tránh người hạ nhân mang thức ăn vào nhìn thấy cô.
" Để đó đi..!!! Không cần giúp tôi "
- " Dạ Vâng...!! Cậu chủ..!!! "
- ---
Quan sát thấy tiếng chân người hạ nhân đã ra ngoài và đóng cửa cô chạy nhanh tới chổ thức ăn..
Cô không để ý người còn lại trong phòng, cắm đầu ăn phần ăn thanh đạm giành cho hắn. Ăn được gần nữa cô nhớ ra.
Có một người tàn phế. Hắn ta không thể tự ăn, thật đáng thương. Cô đang ăn phần ăn của hắn. Hắn vẫn im lặng nhường cho cô.
Mộng Lâm quay qua thấy ai đó đang nhắm mắt.
" Tôi đút cho anh ăn..."
- " Không cần tôi không đói..."
- " Anh không cần tự ti, chúng ta sẽ chiếu cố lẫn nhau mà... Đây nhanh mở miệng ra..."
- " Tôi không ăn đồ thừa của người khác..."
- " Tôi xin lỗi... Tôi quên mất, nhưng không phải thừa, tôi có thể ăn tiếp nhưng tôi sẽ nhường cho anh... Nhanh nào...!!! "
Cô vừa nói xong dùng muỗng đưa thức ăn đến miệng cho hắn. Phương Vỹ đỏ cả mặt lên vì tức giận.
Giới hạn của hắn với cô là quá đủ rồi đấy.. Hắn ngặm chặt miệng không chịu ăn.
" Ngoan nào, không ăn sẽ chết đói, anh thật khó hầu mà..."
Mộng Lâm ranh mãnh nhìn Phương Vỹ ngậm chặt miệng không chịu ăn thức ăm cô đút cho.
Cô liền chơi chiêu tiểu nhân,làm cho hắn nhột khó chịu phải mở miệng
" Cô.... Dám....."
Vừa mở miệng thức ăn được đưa vào... Phương Vỹ khó chịu phải đành cho tiểu yêu tinh hành hạ, ăn thức ăn thừa của cô ta.
Món nợ này hắn phải trả gấp trăm gấp ngàn lần với cô.
- --
" Cô mau đi tắm thay trang phục đi, quần áo của cô rất quái dị....."
Đồ cổ trang thôi mà, chỉ hơi rườm rà tí thôi, nhưng kèm với vụ nổ cũng rách nát không ít, so với đồ hiện đại thì thua xa, đặt biệt ở Bạch Gia nữa, trang phục chắc chắn rất đẹp.
- --
" Tôi vào thử bên trong rồi... Nhưng tôi không biết sử dụng gì bên trong này hết....."
Phương Vỹ cau mày, hắn mô tả một hơi rất nhanh, rất chi tiết, theo thứ tự vị trí bên trong toilet..
Cô gái ngẫng ra một hồi rồi quay sang nhìn hắn cười..
" Tôi biết rồi... Thú vị đấy... nhiều cơ quan để nhấn vào thật.."
- " Ngôn từ của cô phải học lại, tôi sẽ hướng dẫn từ từ... giờ cút vào đó nhanh cho tôi.. phiền phức quá..."
Cô liếc xéo hắn một cái nói thầm:
- " Không thèm chấp nhất kẻ tàn phế khó tính..."
- ---
Sau khi tắm xong bước ra với trang phục mới. Nụ cười tươi tỏ sáng rạng ngời..
Cô thích thú vươn vai..
" Hôm nay cũng có nhiều thu hoạch.. Tương lai thú vị thật đấy..."
- " Tắm thôi cũng làm cô vui vậy sao..."
Phương Vỹ mới yên tĩnh được tí để nghĩ ngơi giờ lại bị phiền phải mở miệng tiếp...
Hắn liếc nhìn qua cô sau khi thay đổi bộ đồ rách nát hắn vừa gặp. Thì đây là một cô gái với trang phục hiện đại đang đứng trước mặt hắn.
Phương Vỹ tính ít tiếp xúc người ngoài, hắn thích nhất là nghiên cứu công nghệ. Một phần tính mạng của hắn quan trọng lắm, hắn sợ bất trắc nên chỉ có một số người lân cận mới có thể tiếp cận hắn.
Cô gái đây là người phụ nữ đầu tiên hắn tiếp xúc, còn cả gan ôm hắn, làm hắn nhột, chọc phá hắn..
" Nhìn cũng không tồi... " Hắn cất giọng trầm trầm sau khi cô bước ra.
Mộng Lâm bắt gặp ánh mắt hắn nhìn lướt qua cô một cách nhanh chóng. Cô cười nói tiếp:
- " Tôi cũng được xem là mỹ nhân đấy..."
- " Mỹ nhân... tức cười thật, trong mắt tôi, cô giống ác quỹ hơn... "
- " Anh... Nam nhân ăn nói vừa vô lễ, vừa khó tính, tôi không thèm chấp mấy người không biết nhan sắc là gì..."
Cô đã đánh hơi được mùi thức ăn từ ngoài cửa.
Cô vội ngồi bật dậy chạy ra lấy thức ăn.
" Đứng lại... Vào trong đó... cô muốn chết sao..."
Mộng Lâm không hiểu, cô sững lại rồi vội bước vào phía cửa bên kia núp. Tránh người hạ nhân mang thức ăn vào nhìn thấy cô.
" Để đó đi..!!! Không cần giúp tôi "
- " Dạ Vâng...!! Cậu chủ..!!! "
- ---
Quan sát thấy tiếng chân người hạ nhân đã ra ngoài và đóng cửa cô chạy nhanh tới chổ thức ăn..
Cô không để ý người còn lại trong phòng, cắm đầu ăn phần ăn thanh đạm giành cho hắn. Ăn được gần nữa cô nhớ ra.
Có một người tàn phế. Hắn ta không thể tự ăn, thật đáng thương. Cô đang ăn phần ăn của hắn. Hắn vẫn im lặng nhường cho cô.
Mộng Lâm quay qua thấy ai đó đang nhắm mắt.
" Tôi đút cho anh ăn..."
- " Không cần tôi không đói..."
- " Anh không cần tự ti, chúng ta sẽ chiếu cố lẫn nhau mà... Đây nhanh mở miệng ra..."
- " Tôi không ăn đồ thừa của người khác..."
- " Tôi xin lỗi... Tôi quên mất, nhưng không phải thừa, tôi có thể ăn tiếp nhưng tôi sẽ nhường cho anh... Nhanh nào...!!! "
Cô vừa nói xong dùng muỗng đưa thức ăn đến miệng cho hắn. Phương Vỹ đỏ cả mặt lên vì tức giận.
Giới hạn của hắn với cô là quá đủ rồi đấy.. Hắn ngặm chặt miệng không chịu ăn.
" Ngoan nào, không ăn sẽ chết đói, anh thật khó hầu mà..."
Mộng Lâm ranh mãnh nhìn Phương Vỹ ngậm chặt miệng không chịu ăn thức ăm cô đút cho.
Cô liền chơi chiêu tiểu nhân,làm cho hắn nhột khó chịu phải mở miệng
" Cô.... Dám....."
Vừa mở miệng thức ăn được đưa vào... Phương Vỹ khó chịu phải đành cho tiểu yêu tinh hành hạ, ăn thức ăn thừa của cô ta.
Món nợ này hắn phải trả gấp trăm gấp ngàn lần với cô.
- --
" Cô mau đi tắm thay trang phục đi, quần áo của cô rất quái dị....."
Đồ cổ trang thôi mà, chỉ hơi rườm rà tí thôi, nhưng kèm với vụ nổ cũng rách nát không ít, so với đồ hiện đại thì thua xa, đặt biệt ở Bạch Gia nữa, trang phục chắc chắn rất đẹp.
- --
" Tôi vào thử bên trong rồi... Nhưng tôi không biết sử dụng gì bên trong này hết....."
Phương Vỹ cau mày, hắn mô tả một hơi rất nhanh, rất chi tiết, theo thứ tự vị trí bên trong toilet..
Cô gái ngẫng ra một hồi rồi quay sang nhìn hắn cười..
" Tôi biết rồi... Thú vị đấy... nhiều cơ quan để nhấn vào thật.."
- " Ngôn từ của cô phải học lại, tôi sẽ hướng dẫn từ từ... giờ cút vào đó nhanh cho tôi.. phiền phức quá..."
Cô liếc xéo hắn một cái nói thầm:
- " Không thèm chấp nhất kẻ tàn phế khó tính..."
- ---
Sau khi tắm xong bước ra với trang phục mới. Nụ cười tươi tỏ sáng rạng ngời..
Cô thích thú vươn vai..
" Hôm nay cũng có nhiều thu hoạch.. Tương lai thú vị thật đấy..."
- " Tắm thôi cũng làm cô vui vậy sao..."
Phương Vỹ mới yên tĩnh được tí để nghĩ ngơi giờ lại bị phiền phải mở miệng tiếp...
Hắn liếc nhìn qua cô sau khi thay đổi bộ đồ rách nát hắn vừa gặp. Thì đây là một cô gái với trang phục hiện đại đang đứng trước mặt hắn.
Phương Vỹ tính ít tiếp xúc người ngoài, hắn thích nhất là nghiên cứu công nghệ. Một phần tính mạng của hắn quan trọng lắm, hắn sợ bất trắc nên chỉ có một số người lân cận mới có thể tiếp cận hắn.
Cô gái đây là người phụ nữ đầu tiên hắn tiếp xúc, còn cả gan ôm hắn, làm hắn nhột, chọc phá hắn..
" Nhìn cũng không tồi... " Hắn cất giọng trầm trầm sau khi cô bước ra.
Mộng Lâm bắt gặp ánh mắt hắn nhìn lướt qua cô một cách nhanh chóng. Cô cười nói tiếp:
- " Tôi cũng được xem là mỹ nhân đấy..."
- " Mỹ nhân... tức cười thật, trong mắt tôi, cô giống ác quỹ hơn... "
- " Anh... Nam nhân ăn nói vừa vô lễ, vừa khó tính, tôi không thèm chấp mấy người không biết nhan sắc là gì..."
Bình Luận